Khi còn nhỏ, gã nghĩ sau này sẽ có một ngôi nhà giống như trong
chuyện cổ tích mà bà ngoại đã kể cho nghe. Bằng những nét bút vụng về, gã đã
vẽ ngôi nhà trong tương lai ấy, ngôi nhà không có cột, nó treo lơ lửng giữa
những tầng mây, phát ra tia sáng dịu dàng và lấp lánh tựa ánh sáng trăng
trung thu...
|
Nó
được làm bằng vàng và những hạt kim cương, xung quanh nhà là muôn sắc cầu
vồng lung linh, có những nàng tiên và rồng thiêng luôn bay quanh...
Thủa
cắp sách đến trường phổ thông, gã tự thiết kế một ngôi nhà cao bằng tháp
Ép-phen. Xung quanh nhà là vườn hoa và cây ăn quả rộng vượt tầm mắt. Ngôi nhà
có rất nhiều phòng, nào là phòng ăn – phòng ngủ – phòng tắm – phòng đọc sách,
lại có cả một phòng đặc biệt để... không dùng vào việc gì cả (tuy tuổi còn
nhỏ nhưng gã có tính lãng mạn nên đã đặt tên là “phòng hư không”). Trong
những giấc mơ, gã vẫn thường trông thấy từng đoàn khách du lịch da đỏ, da
đen, da trắng nườm nượp ghé thăm, và ai cũng trầm trồ thán phục ngôi nhà vĩ
đại ấy...
Rồi
đến khi học trung học, gã bắt đầu có bài đăng báo, dần dần gã nổi tiếng vì
tài viết văn, thậm chí có lần phóng viên đài truyền hình nọ đã về quay hình
gã để giới thiệu với cả nước. Khi đó, gã mơ ước đến một ngôi nhà bốn tầng mà
phòng nào cũng treo phong lan, và có một căn phòng thật rộng để tiếp bạn bè,
mà đặc biệt là “bạn văn” hàng ngày đến đàm đạo...
Thời
gian học đại học, gã ít có thời gian nghĩ về ngôi nhà trong tương lai hơn, vì
gã vừa phải lo học vừa phải thức đêm viết báo kiếm tiền. Dù vậy, gã vẫn luôn
tự nhủ rằng, mình sẽ có một ngôi nhà hai tầng, có một phòng ở tầng hai để
viết và tiếp khách...
Ra
trường thất nghiệp, nhưng gã vẫn cộng tác với các báo đều đều, gã viết hăng
đến nỗi tiền nhuận bút gom lại cũng đủ để cưới vợ. Mấy năm tiếp sau đó, gã đã
cho ra hàng chục tập thơ, tập nào cũng dày cộp mà toàn là thơ (theo gã) rất
hay. Dù biết thời kinh tế thị trường không mấy ai còn đọc thơ, nhưng gã vẫn
hi vọng nhuận bút sẽ đủ để xây một căn nhà mái ngói hai phòng, một phòng ngủ
kiêm phòng viết, phòng kia vừa là phòng ăn và là phòng tiếp khách, dù bạn bè
của gã chỉ lèo tèo tháng đến đôi lần mà chủ yếu là đến để đòi nợ...
*
* *
-
Mình ơi, bỏ bút xuống, ra khiêng giúp em mấy bó rau lợn này với! – Tiếng vợ
tôi từ ngoài ngõ.
Tôi vội
chạy ra và nhận ra ngay nét mặt không vui của vợ.
- Có
chuyện gì thế, mình?
- Bà
chủ nhà vừa nhắc tiền nhà tháng này đấy. Mà tiền thì em vừa vét hết để đóng
học phí cho cu Tèo rồi. Lại còn tiền gạo, tiền điện, tiền nước nữa. Em lo
quá!
*
* *
Thú
thật với bạn đọc, cái gã mà tôi đang kể ở trên chính là... tôi đấy. Bây giờ
tôi chỉ kỳ vọng có thằng bạn nào đó đến chơi để vay tạm ít tiền trả tiền nhà
tháng này, kẻo bà chủ nhà lại quăng hết đồ đạc của chúng tôi ra đường như
tháng trước. Cái bà chủ nhà này trông săn seo y như hình dáng căn phòng cấp
bốn mà vợ chồng tôi đang thuê của bà ta vậy. Hai năm ở cái phòng ngột ngạt
này đã làm cho tôi thêm quắt lại, không biết có phải vì thế mà giấc mơ về căn
nhà của tôi cũng ngày càng teo tóp hay không?
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét