Chủ Nhật, tháng 11 4

Thơ hài


1.    Tây du ký




Huyền Trang là trẻ mồ côi
Mượn nơi của phật làm nơi yên bình
Đêm ngày phổ độ chúng sinh
Trước phật Trang đã phụ tình nhiều em
Vua Đường nể phục bao phen
Giao Đường tam tạng Tây Thiên thỉnh cầu
Xin sao cho được kinh sâu
Để cho dân chúng nguyện cầu ngày đêm
Huyền Trang phụng mệnh bề trên
Nhận ly rượu trắng bên thềm tiễn đưa
Trời quang mây tạnh không mưa
Quan Âm xuất hiện tiền đưa vài lời
Chao cho một chiếc áo tơi(áo cà sa)
Cùng với Kim trượng là lời răn đe.

*

Ngộ Không khỉ đá hồi sinh
Với bao tinh túy kết tinh vạn ngày
Tầm sư pháp thuật hăng say
Bảy mươi hai phép tu ngày luyện đêm
Long cung cột nước êm đềm
Biến thành gậy thép càng thêm oai hùng
Khỉ coi trời đất bằng vung
Diêm Vương khuấy đảo ung dung đánh trời
Ăn biết bao quả đào tươi
Lại thêm linh dược lửa trời luyện thân
Sức mạnh Tôn đã bội phần
Trường sinh bất tử tranh phần trời cao
Như Lai xuất hiện gửi chao
Khuyên dăn dạy bảo Tôn sao nghe lời
Như Lai mở một cuộc chơi
Xòe bàn tay rộng để rồi thách Tôn
Nếu bay thoát khỏi càn khôn
Vua trời nhận chức_Bạch ôn vui mừng
Đi mây về gió tự xưng
Cân đầu vân đấy nhưng không thoát rồi
Úp bàn tay nhẹ nhàng thôi
Vậy mà núi đá giam người ngàn năm.

*

Thiên Bồng Nguyên Soái đại dâm
Ghẹo Hằng Nga_bị dáng trần làm Heo
Mặt to,tai lớn ăn nhiều
Tài năng có hạn nhưng điêu vô cùng
Thích đàn bà đẹp tự xưng
Là Chư Bát Giới anh hùng thời nay
Bồ cào Chư vác trên vai
Vớ đâu bổ đấy chẳng sai đúng gì.

*

Sa Tăng quỷ nước ngăn sông
Tiếng là hung dữ nhưng lòng vị tha
Vũ khí yêu thích gọi là
Thiết bản đòn ghánh bôn ba dặm trường.

                  **

Thày trò tụ hội nên đường
Tây thiên thẳng tiến về phương trời nào
Chín mươi kiếp nạn trời chao
Bao nhiêu khổ ải người nào cũng hay
Trải qua những mấy vạn ngày
Được phong sắc phật được bay một đường
Được chao kinh phật thân thương
Thày trò vội vã lên đường về quê
Lại qua lại khúc sông kia
Thêm một kiếp nạn cũng vì trời chao
Vua Đường mở tiệc đãi khao
Bốn thày trò đã đi vào sử xanh.

   

      Sử việt
       Lạc Long Quân vẩy đầy mình

Âu Cơ là vợ đẻ uỳnh trăm con
Đứa xuống biển đứa lên non
Những chuyện như thế éo còn ai tin


Triệu Đà tướng giỏi vãi lìn
Đánh nhau với cả quân mình Cổ Loa
Xây thành phải đợi tiếng gà
Thần rùa giúp đỡ dần dà cũng xong
An Dương Vương cứ khóc ròng
Mất nước chỉ tại thù trong giặc ngoài
Trọng Thủy là đứa bất tài
Mỵ Châu phải gọi là loài hiếu dâm



Bà Trưng nhịn nhục nỗi niềm
Vùng lên khởi nghĩa hấp diêm bọn Tàu
Nước mình độc lập chẳng lâu
Bọn Khựa nó lại lâu bâu xông vào
Lí Bí một đấng anh hào
Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài
Có ông Hắc Đế họ Mai
Lịch sử em nắm cũng vài ý chung
Một nghìn năm sử lung tung
Thế rồi Nam Hán như sung chết đầy
Ngô Quyền học giỏi mưu hay
Chọc thủng tan nát một bày thuyền to
Nước mình tên gọi Đại Cồ
Việt từ ngày ấy họ Ngô nắm quyền
Mười hai quân sứ nổi điên
Có người đánh lộn kiếm tiền họ Đinh
Cờ lau từ thuở còn trinh
Binh đao từ thuở nước mình hỗn mang
Ninh Bình vua ở với quan
Hoa Lư thủ phủ trong hang to đùng
Hoang Tiền (Tiên Hoàng) chết lúc đang sung
Thái hậu thấy thế ngủ cùng họ Lê
Lê Hoàn sung sướng đê mê
Mặc bào ra trận bụng phê mắt lòi
Vua Lý thèm gái đi chơi
Tới khi ngẩng mặt lên trời thất kinh
Một con rồng múa linh tinh
Bởi vì mê tín triều đình dời đô
Một tay gây dựng cơ đồ
Phật là quốc đạo, Khổng Nho làm nền



Một hôm ở trong cái đền
Quốc sư Thường Kiệt rập rình Tống quân
Bắc loa rồi giả làm thần
“Nước Nam tao ở…” dần dần nói ra
Ăn rùa quân Tống cũng gà
Vội bê quần áo đệm ga đi về
Lý Thường Kiệt cười hề hề
Giọng tao thái giám ai chê nữa nào
Quả là trí tuệ trình cao
Việt quân sung sướng ào ào tiến lên
Họ Trần éo chịu được thêm
Mới đưa Trần Cảnh một đêm vào triều
Cùng công chúa Lý làm liều
Thôi thì hai cháu cũng yêu thật lòng
Nhà Lý vì thế đi tong
Sang triều vua mới thuộc dòng nhà tao [thằng viết bài này chắc tên là Như Nhộng ]
Họ Trần rất đỗi anh hào
Thăng Long bỏ ngỏ chui vào rừng sâu
Nguyên Mông thiếu đói khá lâu
Từ trong hang đá ta bâu ra đầy
Người Việt vốn tính bầy nhầy
Hỏi Trần Hưng Đạo bậc thầy thái sư
Vua rằng: “Địch mạnh thế ư?”
Đạo rằng: “Thua cứ cắt… tr*m của thần”
Toàn dân khí thế vô ngần
Đánh giặc Mông Cổ ba lần nát tan
Quốc Toản bóp nát quả cam
Ống đồng thằng giặc Thoát Hoan chui vào



Xưa nay gì cứ cao trào
Thì ngay sau đó sẽ nhào xuống ngay
Hồ Quý Ly vốn cao tay
Tiếm quyền và nước non này về ta
Tây Đô Thanh Hóa là nhà
Thăng Long dek ở, rõ là thằng ngu…
Nhà Hồ thọ được mấy thu
Giặc Minh phương Bắc từ từ xâm lăng
Đầu người thì bị chặt phăng
Trai tù gái hiếp hờn căm ngút trời
Anh hùng xuất hiện kịp thời
Ở trong Thanh Hóa có người họ Lê
Biệt danh Lợi, nhóm máu dê
Nhân tài Nguyễn Trãi là bề tôi trung
Được cho gươm báu để dùng
Bởi vì người Việt thờ chung thần Rùa
Nhà vua câu cá với bồ
Tiện tay trả kiếm ở hồ Hoàn Gươm
Chỉ vì vua chết bất thường
Nguyễn Trãi phải khổ ba đường chu di
Trong vụ án vườn Lệ Chi
Người ngoài bán tín bán nghi nhiều phần
Công lao chúa Nguyễn lấn sân
Nước mình chiếm trọn địa phần miền Nam
Ngày xưa là đất của Cam
Pu chia với cả người Chàm Mút-xlim
Chiêu Thống bị giặc bóp… l`n
Phú xuân Nguyễn Huệ im lìm tiến quân
Đánh cho dài tóc vô ngần
Đánh cho răng nhuộm mười phần đều đen
Đánh cho Sĩ Nghị một phen
Hồn bay phách lạc, xác chen thành gò
Đống Đa cho tới Cửa Lò
Gió reo còn vẳng tiếng hò ba quân
Giặc xâm lược phải mút chân
Giặc vào giặc phải liếm ph*n nước mình
Giặc Thanh giặc Tống giặc Minh
Nam tiến đều bị mất chân mất đầu
Quang Trung vua sống chẳng lâu
Thì đùng một cái đi chầu bên kia…
Ngọc Hân công chúa đầm đìa
Chàng ơi sao lại say bia đánh lộn?
Các chúa nhà Nguyễn cũng khôn
Dần dần dẹp Trịnh ôn tồn tiến lên [tshư]
Việt Nam quốc hiệu đặt tên
Miền Trung ở Huế xây nên kinh thành



Bấy giờ thiên hạ nổi danh
Một người thơ phú rất rành tên Du
Viết ra một quyển dâm thư
Tên nhân vật chính hình như là Kiều
Gần xa ân ái cũng nhiều
Tài hoa xinh đẹp lại chiều khách chơi
Đọc Kiều mới hiểu kiếp người
Ngẫm ra càng thấy cuộc đời xấu xa
Đau đớn thay phận đàn bà
Than rằng bạc mệnh cũng là lời chung



Nam Kỳ dân trồng cây bông
Gòn ở một chỗ là sông Sài Gòn
Hòa bình phủ khắp nước non
Các cha truyền đạo lon ton chạy vào
Tây Ban cho tới Bồ Đào
Toàn người da trắng to cao tr*m dài
Có ông đờ Rốt thật tài
Nghĩ ra quốc ngữ mấy bài đầu tiên
Dân Nam sung sướng như điên
Từ nay éo phải bút nghiên chữ Tàu
A bê xê thuộc làu làu
Thánh hiền chữ Hán vò nhàu vứt đi



Vào năm êi-tin-fíf-ty-…
Êit người Pháp đến không đi về nhà (1858)
Bắn nhau bán đảo Sơn Trà
Pháp là đại bác, Việt là cung tên
Chịu thua vua Nguyễn kí tên
Nhượng cho sáu tỉnh ở miền Đông Nam
Nước mình thành nước An Nam
Bị Pháp đô hộ lại càng khó khăn
Gần xa trí thức băn khoăn
Bao giờ mới hết liếm ch.. nước ngoài
Bội Châu thỉnh thoảng viết bài
Thơ ca yêu giống yêu loài ghét Tây
Đông Du phong trào rất hay
Thanh niên du học càng ngày càng đông
Hoàng Hoa Thám giỏi võ công
Mùa xuân khởi nghĩa, mùa đông mất đầu
Thế kỷ mười chín u sầu
Anh hùng giải phóng kiếm đâu bây giờ?



Năm đó giáng thế bác Hồ
Thiên văn phỏng đoán cơ đồ sẽ nên
Sinh Cung họ Nguyễn là tên
Nam Đàn là huyện, Kim Liên là phường
Nghệ An là đất quê hương [quê choa]
Trình độ Hán học tương đương người Tàu
Tây phương văn hóa hiểu sâu
Châu Phi đã trải, châu Âu đã từng
Yêu dân thương nước vô cùng
Năm hai mốt tuổi đùng đùng đi Tây
Quyết tâm học lấy điều hay
Mỗi ngày Bác viết lên tay mười từ
Bao lần vào tội ra tù
Bao lần Bác vẫn cười trừ kẻ gian
Ví không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân
Nghĩ mình trong lúc gian truân
Tai ương rèn luyện tinh thần thêm hăng



Paris Bác ở công poăng
Ngày thì quét tuyết đêm chăm học bài
Lênin cương luận rất dài
Bác đọc Bác hiểu một vài ý chung
Học xong Nin-Mác Bác bùng
Nồi xoong quần áo chăn mùng Bác đi
Thế rồi Bác bị tình nghi
Tàu Tưởng bắt Bác mong chi ngày về
Nhưng nhờ nghị lực tràn trề
Đến năm bốn mốt Bác về Việt Nam (1941)
Lúc đầu Bác ở trong hang
Bẻ cây phá đá làm bàn Bác ghi
Vui chơi sung sướng tùy nghi
Sáng ra bờ suối tối thì vào hang
Rau măng cháo bẹ sẵn sàng
Cuộc đời cách mạng thật sang thật giàu…


Mỵ Châu Trọng thủy

Chuyện rằng ở nước Văn Lang
Có cô công chúa là nàng Mỵ Nương
Nhan sắc cũng chỉ thường thường
Nhưng mà nổi tiếng tỏ tường ăn chơi

Thời gian thấm thoắt dần trôi
Vua cần có rể nối ngôi trị vì
Bèn cho quảng cáo ti vi:
“Công chúa đương tuổi xuân thì rất xinh
Ai người quân tử say tình
Đẹp trai, thành đạt, thông minh, lắm tiền
Mau mau ứng thí rể hiền
Giang san một nửa có liền về tay”

Tin loan ra mới một ngày
Bao trang tuấn kiệt về ngay kinh thành
Cùng nhau ra sức đua tranh
Những mong đến lúc được giành con vua
(Thấy bao nam tử bị lừa
Mỵ Nương thích chí: “Cho chừa thói ngu!”)
Bao ngày sát hạch binh thư
Hai chàng trúng tuyển đúng như ý nàng
Phong lưu, đẹp mã, lắm vàng
Lại thêm hài hước, đàng hoàng, thông minh

Một chàng tên gọi Sơn Tinh
Đến từ đỉnh núi thần linh trị vì
Chàng này nét mặt lầm lì
Thân hình cao lớn, phương phi, oai hùng
Ga lăng, lãng mạn vô cùng
Làm cho con gái vua Hùng ngất ngây:
“Cha ơi con thích chàng này
Cha cho bày tiệc cưới ngay bây giờ
Sự đời lắm chuyện bất ngờ
Nhỡ chàng đổi ý phớt lờ con sao?”

Sơn Tinh kính cẩn cúi chào
Buông lời tán tỉnh ngọt ngào dễ thương:
“Ơ kìa công chúa Mỵ Nương
Ta đây đâu phải là phường Sở Khanh
Nhưng ta cũng muốn cưới nhanh
Bởi vì rất muốn mau giành ngôi vua”

Thủy Tinh vội vã vào thưa:
“Muôn tâu bệ hạ, xin chừa hắn ra
Thần vừa đến tự phương xa
Ở nơi biển thẳm nguy nga cung rồng
Biết tin công chúa kén chồng
Thần xin dâng cả tấm lòng thảo thơm”

Mỵ Nương khẽ liếc mắt lườm
Thấy chàng trai trẻ tinh tươm áo quần
Dung nhan lãng tử phong trần
Xem ra trong bụng có phần say mê
Bèn đưa tay vuốt tóc thề
(Thực ra là tóc rễ tre duỗi rồi )
Nhìn vua năn nỉ ỉ ôi:
“Cha ơi cha hãy truyền ngôi cho chàng”

Thấy công chúa quá vội vàng
Vua liền hỏi lại xem nàng thích ai
Công chúa nước mắt ngắn dài
“Hu hu, con thích cả hai sao giờ?”
Quan quân bèn mách nước cờ
Cho thi văn võ để chờ ai hơn
Vua nghe thấy thế mừng rơn
Bèn cho truyền lệnh thi luôn tranh tài
Bắt đầu tiết mục chuyện hài
Sơn Tinh kể trước một bài thơ vui:
“Một cô gái tuổi đôi mươi
Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha
Có lần đi khám y khoa
Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng
Về nhà cô kể lung tung
Cha ơi anh ấy lạ lùng lắm thay
Nhìn con anh nói thế này:
‘Hôm nay anh gặp một ngày rất xui
Ống nghe anh đã quên rồi
Nên anh dùng tạm tai người nghe em’
Rồi anh nghe phổi nghe tim
Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng
Tai anh áp sát dịu dàng
Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha
Mà anh khám kỹ lắm nha
Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền
Bố nhìn con gái dịu hiền
Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay:
‘Thằng cha này xỏ lá thay
Nhưng mà con cũng còn may quá trời
Nó chỉ quên ống nghe thôi
Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn’”


Sơn Tinh vừa dứt lời tuôn
Mọi người ôm bụng ngoác mồm như điên
Quan quân cười ngả cười nghiêng
Nhà vua sặc cả miếng riềng vừa nhai
(Triều đình đang nhậu lai rai
Cầy tơ chín món, mấy chai rượu nồng)
Công chúa thích chí trong lòng:
“Sơn Tinh chàng hãy làm chồng thiếp ngay”
Triều đình trên dưới vỗ tay
Chúc cho đôi trẻ men say duyên tình
Vừa hay lúc ấy Thủy Tinh
Đùng đùng nổi giận một mình bước ra:
“Trăm năm trong cõi người ta
Thủy Tinh kể chuyện rất là OK
Mọi người xin hãy lắng nghe
Chuyện này đảm bảo bốn bề cười lăn”

Nói rồi đứng trước quan văn
Chàng ta đủng đỉnh nói năng khôi hài:
“Trong giờ học toán lớp hai
Cô giáo mới đặt một bài toán vui:
Năm con chim nhỏ trên trời
Khẽ khàng đậu xuống cành sồi xanh non
Thợ săn bắn chết hai con
Số chim ở lại sẽ còn bao nhiêu?
Cả lớp im lặng đăm chiêu
Cuối cùng một cậu đáp liều như sau:
‘Bài này có khó gì đâu
Chẳng còn lại chú chim nào trên cây!’
Cô giáo mới nói thế này:
‘Em mà đáp thế là sai mất rồi
Để cô minh họa em coi
Sau đó em hãy trả lời lại ngay’
Cô giáo xòe năm ngón tay
Rồi cô cụp xuống bớt hai, hỏi rằng:
‘Bây giờ em đã rõ chăng?’
Cậu bé vẫn cứ khăng khăng: ‘không còn
Vì nghe súng nổ vang giòn
Lũ chim bay mất có còn nữa đâu!’
Cô giáo thích thú gật đầu:
‘Đáp số không đúng nhưng giàu ý hay
Suy luận lô gíc lắm thay
Cô rất thích cách nghĩ này của em’
Cậu bé vội vã nói thêm
‘Hồi nãy cô đã đố em một bài
Cuộc chơi vẫn cứ còn dài
Mời cô đoán thử bài này cho em:
Một chiều gió nhẹ bên thềm
Có ba phụ nữ ăn kem ngon lành
Một người cắn vội thật nhanh
Người liếm, người mút để ăn nhẹ nhàng
Bây giờ cô có biết chăng
Ai là phụ nữ có chồng hả cô?’
Quả là câu hỏi bất ngờ
Cô giáo đỏ mặt đứng đờ chôn chân
Rồi cô hạ giọng nói thầm:
‘Người phụ nữ mút que kem chứ gì?’
Cậu bé cười mỉm mím chi
Ra chiều đắc thắng bởi vì cô sai:
‘Chính người có nhẫn đeo tay
Mới là đáp án bài này đó cô
Nhưng mà cô chớ có lo
Em thích cách nghĩ mà cô trả lời”

Nghe xong công chúa bật cười
Vội vàng tiến đến lả lơi đưa tình:
“Cha ơi con thích Thủy Tinh
Bởi vì chàng ấy thông minh, khôi hài”


Cả hai ngang sức ngang tài
Khiến vua rối trí – chọn ai bây giờ?
Bèn bảo công chúa đố thơ
Ai người giải được thì cho làm chồng
Công chúa chúm chím môi hồng
(Son này nhập ngoại triệu đồng một một cây )
Nàng đọc câu đố thế này:
“Một ngày trời đẹp, mây bay, nắng hồng
Gà con rảo bước chơi rông
Diều hâu bay đến lượn vòng bên trên
Gà con ngửa cổ ngước lên
Nói câu gì đó rơi liền diều hâu
Mời hai chàng hãy đoán mau
Em gà con nhỏ nói câu gì nào?”

Sơn Tinh nhanh nhẹn làm sao
Vừa nghe câu đố ngọt ngào nói ngay
“Gà con nó nói thế này:
Diều hâu chàng hỡi ra tay khoe hàng
Diều hâu nghe thế vội vàng
Khép đôi cánh lại điệu đàng làm duyên
Dụ em gà nhỏ dịu hiền
Nào ngờ rơi xuống tan liền xác thân
Gà ta đắc chí vô ngần
Đáng đời dại gái si đần diều hâu”

Nhà vua thích chí gật đầu
Phen này phò mã còn vào tay ai?
Thủy Tinh lườm mắt nguýt dài
Công chúa thấy thế ra bài đố thêm:
“Chuyện voi và chuột một đêm
Chuột vừa thỏ thẻ voi liền ngất đi
Hỏi chuột đã nói câu gì
Khiến voi hoảng hốt tứ chi cứng đờ?”

Hai chàng Sơn, Thủy la to:
“Con chuột nó nói ngây thơ thế này
Voi ơi em đã có thai
Làm voi choáng váng xỉu ngay ra nhà”

Mỵ Nương cũng phải cười khà
"Hai ngươi đọc báo rõ là nhanh ghê
Chuyện này ta mới vừa nghe
Hai ngươi đã biết bét nhè là sao
Bây giờ xin hãy đoán mau
Tỉnh dậy, voi nói một câu thầm thì
Chuột đang hí hửng cười khì
Lăn đùng ra xỉu, hỏi vì sao đây?”

Sơn Tinh đỏ mặt tía tai
Vò đầu bứt tóc nghĩ hoài không ra
Thủy Tinh lúc ấy ngâm nga:
"Voi nói thêm đứa nữa nha hỡi nàng
Chuột nghe đổ vật ra sàn
Một đứa đủ mệt, một đàn làm sao?"

Triều đình bàn tán xôn xao
Bây giờ biết tính thế nào mà so?
Hai người thi thố mấy trò
Bất phân thắng bại khiến cho vua rầu
Nào là đấu võ, thể thao
Đánh đàn, ca hát thấp cao tranh tài
Lại còn xếp chiếu đánh bài
Rồi chơi chứng khoán xem ai tinh tường
Mỗi người mỗi vẻ phi thường
Chẳng ai chịu lép chịu nhường cho ai
Sơn Tinh nghĩ bụng thế này
Thủy Tinh thằng ấy cũng tài như ta
Nếu không có kế ranh ma
Làm sao vào được hoàng gia bây giờ?
Thế là để ý thăm dò
Rồi đem đô Mỹ biếu cho nữ tì
Hỏi xem công chúa thích gì
Nữ tì liếc thấy phong bì căng căng
Bèn hạ giọng mách nước rằng:
“Chàng đem đồ độc tặng nàng là xong
Kim cương, đá quý, vàng ròng
Vòng tay nạm chín ngọc hồng sáng choang
Bông tai gắn chín hạt xoàn
Công chúa sẽ thích, xin chàng đầu tư”

Sơn Tinh giả bộ gật gù
(Chúng mày cứ tưởng ta ngu, ấm đầu? )
Bèn sai người đến xứ Tàu
Hàng giả mấy món đặt mau đem về
Công chúa thích mẩn thích mê
Ngay lập tức gạt ra rìa Thủy Tinh
Xin cha cho cưới Sơn Tinh
Vì chàng đã quý yêu mình như tiên
Vua Hùng vội vã tuyên liền:
“Sơn Tinh xứng đáng rể hiền của ta
Cho vào đội ngũ hoàng gia”

(Nói nghe sang vậy chứ là già hoang)



     Tiên dung -Chử Đồng Tử 


Ngày xưa ở một làng kia
Có cha con nọ nhà rìa bờ sông
Nhà nghèo không có một đồng
Người cha có khố, con không có gì


Một hôm cha sắp ra đi
Gọi người con lại dặn gì mấy câu
Con ơi! Con sống còn lâu
Còn ta, ta sắp sang chầu bên kia!
Quần bò con giữ lấy đi
Về sau tán gái có gì đi chơi
Nhà ta giàu có ba đời
Chỉ vì đề đóm mà ra thế này.
Con ơi! Hãy hứa từ nay.
Thôi trò cờ bạc để rày làm ăn.



Nói xong, cha bỗng nhăn răng
Miệng sùi bọt mép, mắt căng lên trời
Đồng Tử thấy bố qua đời
Không tiền mai táng thân phơi giữa đồng
Chẳng đành để bố tồng ngồng
Mặc quần cho bố, giơ mông về nhà



Một hôm công chúa đi qua
Đang ngồi ngắm cảnh, bỗng da ngứa mần
Công chúa bèn trút áo quần
Thấy quanh mình vắng nhảy ầm xuông sông
Ai dè, rơi trúng Tử Đồng
Đang mò cua cá dưới sông Nhị Hà



Đồng Tử sợ quá, tưởng ma!!!
Định thần nhìn lại, hoá ra là người
Đồng Tử thấy thế liền cười!!!
Thế là ta sẽ đổi đời từ đây



Tử rằng:”Cô lấy ta thôi
Cô mà không lấy, ta thời tố cô
Bố cô mà biết? Xong rồi!
Thì ông ta giết cả tôi lẫn nàng”



Tiên Dung hoảng hốt vội vàng:
“Em thì em sẽ sẵn sàng lấy anh
Nhưng khi về đến kinh thành
Vua cha biết chuyện thì anh đi đời”



“Em lo xa quá em ơi!
Ở đây buôn lậu bằng mười về kinh”
Nàng nghe đến đó đồng tình:
“Thôi thì cũng được. Chúng mình lấy nhau”



Hai người từ đó về sau
Đi buôn ma tuý nhà giàu rất nhanh
Một hôm tin đến kinh thành
Vua cha biết chuyện giận xanh cả người
“Tại sao lại thế hả trời!
Nó có ma tuý không mời ta sao
Ta đây tuy tuổi đã cao
Nhưng mà phải rít thuốc lào đấy thôi!”



Nói xong truyền gọi bề tôi
Đem quân đến đánh để lôi con về
Quan quân vừa đến triền đê
Bỗng nhiên có tiếng rề rề trên cao
Rồi đâu gió cuốn ào ào
Bốn bề cát bụi không sao thấy đường
Tướng quân con mắt tinh tường
Nhìn về phía ấy mà thương số mình



Đồng Tử biết trước tình hình
Xe tăng đã sắm, pháo mìn đã mua
Nhưng địch đông quá , sợ thua
Trực thăng chờ sẵn làm tua (tour ) sang Lào
Ai dè, tốc độ quá cao
Máy bay nghiêng cánh, ngã nhào xuống sông
Dưới sông là bọn giặc Mông
Là quân xâm lược tấn công nước nhà
Trực thăng thẳng hướng mà sa
Thuyền cao cũng đắm, phà to cũng chìm
Việt Vương thấy thế sướng mình
Trước sau ập tới ngư kình một phen
Địch quân tơi tả như hèm
Bốn bề bủa kín tưởng kèm thiên la
Bấy giờ cọc mới nhô ra
Thuyền đâm vào cọc thế là chìm luôn
Bốn bề tên bắn như tuôn
Tướng giặc khốn đốn đành giương cờ hàng
Thuyền trôi xác giặc ngổn ngang
Máu loang đỏ thắm , nước tràn bờ cao



Việt Vương lúc đấy thều thào
“Ai vừa tới giúp? Ta nào có hay
Thôi thì ta tính thế này:
Để ghi công họ ta xây miếu thờ
Đầm này tên gọi Nây-chờ (Nature = Tự Nhiên )
Bãi này Nhất Dạ hãy thờ ở đây!!!!”



      Truyện Kiều


Trăm năm trong cõi người ta Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều

Đọc xong Anh thấy đăm chiêu
Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
Người tốt thì hay bị die ...

Đầu lòng 2 ả tố nga
Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
Thúy Vân bản tính thối tha
Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
Nên đành nhẫn nhịn : " Thôi ờ tao thua "
Vân sướng : " Tao thắng làm vua
Còn mày bại trận làm cua trong nồi "
Thúy Kiều tức giận : " Đồ tồi"
Thúy Vân vừa cú vừa cay
Nhặt dao , lao tới , chém bay cái đầu
Kiều ta còn mỗi đầu lâu
Mất thân , đành kiếm xà mâu cắm vào
Thúy Vân sợ quá thành đao
Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh.

Bán thân mới được 1 tuần
Vân kiếm được kẻ chuộc thân cho mình
Chàng tên là Mã Giám Sinh
Xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì
Thanh niên trai tráng đôi mươi

Nhiều tài lắm của là người đẹp trai
Cò kè bớt 1 thêm 2
Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4 trăm
Thúy Vân tuổi mới 15
Là gái sung sức ăn nằm rất phê
Kiệu to đến rước Vân về
Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người
Quản gia đón kiệu tươi cười
Thân lùn trán hói là người rất thâm
Quản gia tên gọi Thúc Sinh
Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
Do được giáo dục bởi sư trong đền

Thúc Sinh cầm quả đao cong
Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng
Giám Sinh chưa kịp hoang mang
Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
Vân đang rũ rượi tơi bời
Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng

Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi
Phận sao phận bạc như vôi
Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Ðang khi Vân thấy hoang mang
Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu
Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
Chàng ta lắp bắp : " Tôi Cù Sở Khanh "
Vội vàng xé yếm lụa xanh
Sở Khanh bản tính thật thà
Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn

Sơ Khanh mệt ngủ li bì
Thúy Vân chộm ngựa vội phi về nhà
Chém cha cái số đào hoa
Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang
Thúc Sinh miệng quát oang oang
"Làm bồ tao trốn, tao phang chết mày"
Tay lăm lăm quả dao phay
Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi rồi
Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.

Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
Xung quanh 1 lũ đầu trâu
Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng
Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
Kiếm khách tuy đứng từ xa
Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh
" Bọn bây sao thật đáng khinh
Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày "
Côn đồ lập tức bao vây
Chiều thu gió thổi cành cây là là
Chớp lên 1 ánh sao sa
Lưu manh cả lũ thành ma không đầu
Thúy Vân cảm cái ơn sâu
" Kiếp này xin nguyện theo hầu ân công "
" Giúp người chẳng để báo công
Tiểu thư bảo trọng ta không dám phiền
Ngân lượng còn 1 đôi viên
Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi "
Đội trời đạp đất ở đời
Họ Từ tên Hải vốn người xì tin
Từ nhỏ luyện đồng tử công
Nghiêm cấm sắc dục nếu không chết liền
Thúy Vân lập tức giả điên
Lột đồ khóc lóc luyên thuyên không ngừng
Chàng Từ gặp chuyện chẳng đừng
Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
Thúy Vân là gái làng chơi
Trổ hết bản lĩnh để mơi chàng Từ
Đồng nam dương khí quá dư
Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng tèo

Thời gian lặng lẽ trôi mau
Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức chân
Thế rồi kinh mạch toàn thân
Cùng nhau đứt hết , muôn phần xót xa
Trở thành phế vật thật là đáng thương
Ân hận phẫn uất bi thương
Từ Hải chết đứng bên đường tội thay
Thúy Vân chẳng chút mảy may
Hớp đống ngân lượng đi ngay 1 lèo

Thúy Vân sắp được về nhà
Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc đường
Trải đầu vuốt tóc soi gương
Chợt thấy hiểm họa khôn lường thất kinh
Phía sau đuổi tới - Thúc Sinh
Sông chắn trước mặt , đinh ninh rồi đời
Vân ta lại chẳng biết bơi
Tiền Đường Giang sẽ là nơi chôn vùi
Thúc Sinh khấp khởi mừng vui
Trước sau hết lối thật xui cho mày
Thúy Vân uất hận dâng đầy
Quyết tâm cùng chết , bớt cay đôi phần
Nghĩ xong lập tức chuyển thân
Quay người lễ phép nhún chân vái chào
Thúc Sinh tự mãn quá cao
Không chút phòng bị mà lao tới liền
Thúy Vân lập tức bước xiên
Kéo theo thằng Thúc rơi liền xuống sông
Thúc Sinh béo ịch nặng mông
Chìm luôn xuống đáy con sông Tiền Đường

Thanh Minh trong tiết tháng ba
Kim Trọng thăm ruộng đi ra kênh đào
Họ Kim xuất xứ từ Lào
Mắc bệnh từ bé đao đao đần đần
Tai lòi , mắt chột , thọt chân
Xứng danh " Phế vật mười phân vẹn mười "
Thấy trên sông có bóng người
Là 1 mỹ nữ xinh tươi hồng hào
Họ Kim lập tức vớt vào
Sắc đẹp khiến hắn nôn nao bần thần
Cô gái đó là Thúy Vân
Nàng được Kim Trọng ân cần chăm nom


Qua cơn thập tử nhất sanh
Tâm tình chuyển biến Vân thành gái ngoan
Cùng Kim kết nghĩa phượng loanh
Thế rồi 9 tháng 10 ngày
Thúy Vân sinh được 1 bày thiếu nhi
Trải qua bao truyện li kì
Cuối cùng cũng có hép py en đình




         Bạch Tuyết

       Chuyện rằng từ xửa từ xưa 

Ở bên cái nước ăn dừa bằng răng  
Mùa đông tuyết phủ, núi băng 
Có bà hoàng hậu (đồn rằng: Rất gian) 



Mài xương lợn làm que đan 
Hì hục móc khố … mỏng tang cho chồng 
Sơ ý kim chọc vào mông 
Máu chảy xối xả thành dòng, rất ghê 



Đầy tớ rầm rập đổ về 
Bông băng dán kín, thuốc tê tiêm liền 
Nhưng tối nó nhức liên miên 
Vắt chân lên trán, bà liền ước ao 



Lạy trời, lạy đất làm sao 
Có cô con gái môi đào như … mông 
Tóc đen như thể dòng sông 
“Tô Lịch - vô địch” ở hông bên nhà 



Da trắng như quả trứng gà 
Mắt tròn xoe tựa quả cà “ái ê”... 
Nghĩ xong, liền gọi chồng về 
(Đoạn này ba chấm ... hề hề, cực hay) 



Cận thần nó đặt máy quay 
Nó post lên mạng, down ngay mà nhòm 
Vào trang Kô thắm.com 
Đường link giờ chắc chưa ngòm ngay đâu. 

Thế rồi, tất yếu có bầu 
Hôm ra sản phẩm, mở chầu khao to 
Đem ngay năm chục con bò 
Hai trăm con lợn ra lò thui luôn 



Rượu tây cứ thế mà tuôn 
Ăn no rồi cứ thả buồn xuống ao 
Nói chung là rất ồn ào 
Mấy tay cơ hội lao xao tặng quà 



Bế nàng công chúa đem ra 
Dân tình hò hét, cờ hoa đón chào 
Vua cha sướng, mặt vênh cao 
"Đầu lòng con gái, đứa nào bằng ông!" 



Tiến lên đứng trước đám đông 
Thử Mic mấy tiếng vẫn không thấy gì 
(T.sư mấy chú âm ly 
Làm ăn mất dạy, ông di chết giờ ...) 

"Hêlô! Các mợ, các cô 
Cùng các cháu nhỏ ngồi bô, có nhời! 
Đây là con gái của tôi 
Tên là Bạch Tuyết, ra đời hôm qua"


Dân tình hò hét kêu la: 
"Viva Công chúa! Viva đức ngài" 
Nhà vua thẹn đỏ cả tai 
Chứ không thẹn đỏ chỗ hai ống quần ... 



Thấy vua có vẻ tần ngần 
Một chị hót rác kéo quần đứng lên 
(Chị này vốn tính hơi ... điên 
Vẫn hay xoen xoét "Tớ hiền như nai" 



Mồm thì tựa cái gầu dai 
Thân hình núc ních chừng ngoài trăm cân 
Trước kia buôn thúng bán phân 
Đổi nghề hầu hạ, ở gần nhà vua 



Mỗi lần nổi máu ăn thua 
Chị lại đem nhốt nhà vua với bò) 
Chị ta vỗ ngực đọc to 
Bài thơ chị mới ra lò sáng nay 



Nhà vua hốt hoảng xua tay 
"Thôi thôi! Đừng đọc! Thơ mày toàn phân" 
Chị ta hua cẳng múa chân 
Quyết tâm đọc hết một lần mới thôi 
... 
Thế rồi cũng hết cuộc vui 
Đám đông lặng lẽ bùi ngùi tản đi... 
Bỗng đâu tiếng khóc ri ri 
Lỗ cống 1 chú đen sì chui ra 



Nhìn người lại ngẫm đến ta 
Họ sinh con gái, vi va, vi vồ 
Con mình… Rô Nan Đi Nhô 
Răng vàng như bố, tức rồ người lên 



Họ cao qúy, chú thấp hèn 
Họ ngủ nệm ấm, chú quen gậm giường 
Con gái đêm nào cũng tương 
Bố con nằm dưới cùng thường … no nê. 


      Đông đi, rồi lại xuân về 
      Bạch Tuyết tuổi đã cập kê lên chuồng 

Hoàng hậu đẻ xong thăng luôn 
Nhà vua kêu khóc, u buồn: 3 hôm.... 

Bạch Tuyết giờ đã lớn khôn 
Lại thêm rất giỏi cái môn: Oánh quyền 
Trước đây nàng thích ngồi thiền 
Bởi vì dạo ấy nàng nghiền Võ Lâm 

Vua sợ công chúa bị hâm 
Thế nên giận dữ ầm ầm mắng la 
Để công chúa tỉnh ngộ ra 
Ngài đem giao phó cho bà vợ hai

Bà này gốc ở Hàng Gai 
Tuổi trẻ dại dột theo giai Hàng Gà 
Rồi nợ nần, bán cả nhà 
Thế là cắp túi bỏ ra Hàng Đường

Mở một cửa hiệu bán gương 
Phố này vua lại rất thường đi qua 
Xuân đi, hè lại, thu qua 
Ăn may một phát thành bà hoàng luôn

Dạo này vua có chuyện buồn 
Gửi gắm con gái, giao luôn quyền hành 
Thói đời, dạ khác lòng tanh 
Quả này bà quyết vót cành làm tăm. 

Trong bánh đúc có xương dăm! 
Lúc nào ... chuyện ấy ... lại nằm tỉ tê 
Rằng:"anh thường vẫn thua đề 
Trong khi vẫn tính con về, con không. 

Chuyện này ắt có lòng vòng 
Hình như con Bạch nó không hợp mình 
Cha con xung khắc thường tình 
Biết đâu chẳng phải Hung tinh chiếu vào" 

Mơ màng trong giấc chiêm bao 
"Mệt ơi là mệt! Thôi nào! Ngủ đi" 
Cao thay mưu kế bà dì 
"Hay là mai gửi nó đi ... Mường Tè"

Nhà vua tai điếc, tai nghe 
"Tính sao cũng được!" rồi đè lên chăn 
(Bởi vì giường ngủ không ngăn 
Mùa hạ, chiếu trúc nó lằn lưng tôm ...) 

Trời vừa mới lúc tinh hôm 
Gọi ngay một chú xe ôm dặn dò: 
" Mày đưa con Tuyết lên đò 
Mang qua biên giới bán cho mẹ mìn. 

Tiền bán được - nhớ giữ gìn 
Xong việc bà thưởng 10 khìn ăn xôi" 
Chú xe ôm gật một hồi 
Nghe số tiền thưởng thế rồi làm luôn. 


     Tóm Bạch Tuyết, nhét vào khuôn 

Bao tải buộc chặt rồi tuồn ra xe 
(Thương cho Bạch Tuyết éo le 
Mới lên mười bảy ai dè gió sương!) 

Hiu hiu ngọn gió vấn vương 
Xe băng băng tiến, thẳng đường Sơn La 
Bỗng đâu ba chú xông ra 
Nhân viên kiểm soát cúm gà Hà Tây 

Chú xe ôm, lượn vọt ngay 
Ba ông kiểm soát trở tay không ngờ 
Một thì nổ máy Min-khờ (Minsk) 
Hai thì vội dắt GL đuổi theo 

Đuổi qua đuổi lại vòng vèo 
Qua khe, qua núi, qua đèo, qua sông 
Qua bao nhiêu những cánh đồng 
Mùa này lúa mới trổ bông thơm lừng 

Đàn chim rộn rã tưng bừng 
Quê ta ngày hội phừng phừng sức xuân 
Xin chào các bác nông dân 
Xin chào các chú gánh phân ra đồng. 

Xin chào cả bác công nông 
Xin chào mấy chị tắm sông, xin chào ... 

Phóng tới tận biên giới Lào 
Chú xe ôm chợt lao vào bụi cây 
Tuyết ta sây xẩm mặt mày 
Trong lòng lo sợ, quả này ra sao ? 

Xe ôm mặt mũi xanh xao 
Hoá ra là bị bác Tào hỏi thăm 
Xuống xe, Ôm chạy phăm phăm 
Tìm nơi kín đáo thả dăm cục buồn. 

Cơ hội đến, Tuyết trốn luôn 
Cứ cắm đầu chạy, ko buồn ngửng lên 
Tới khi trời đất nhá nhem 
La bàn mới giở ra xem chỗ nào. 

Bụng lại chợt đói cồn cào 
Lại thêm trời đổ mưa rào rất to 
Xa xa có ánh lửa lò 
Mừng quá Tuyết vội co giò phi ngay. 

Mặc cho gai dứa gai mây 
Nó cào nó xé tung bay áo quần 
Từ xa thoắt đã đến gần 
Một nhà cấp 4 đổ trần bê tông. 

Một dòng suối chảy lòng vòng 
Một khu vườn nhỏ có trồng nhiều hoa 
Hoa mơ, hoa mận, hoa cà 
Hoa hồng, hoa cúc, hoa trà, hoa ban

Hoa zơn, hoa huệ, hoa lan 
Lại còn dâm bụt mọc tràn cung mây 
Hoa củ cải, hoa khoai tây 
Hoa cành, hoa khóm, hoa dây, hoa chùm. 

Và cây cũng mọc um tùm 
Bưởi, cam, xoài, mít, chôm chôm, mãng cầu 
Cao su, keo tượng, thầu dầu 
Cafe, chuối hột, củ nâu, củ mài. 

Hàng trăm, hàng chục giống khoai 
Mọc kề chuồng lợn sát ngoài rào găng 
Lợn lai, lợi ỉ tranh ăn 
Lợn sề, lợn nái tung tăng xó chuồng. 

Lợn Kinh, lợn Mán, lợn Mường 
Lợn khoang Ấn độ húc tường đòi ra 
Sát bên có một chuồng gà ... 
Hoa mơ, gà ác, gà ta, gà rù. 

Ở đống phân cạnh chuồng cu 
Có 1 con cú lông xù, mào thâm 
Đã thế lại còn bị hâm 
Nên đã bị thiến, âm thầm … chiều qua. 

Tóm lại hoa quả la đà 
Cú mèo, chó, lợn đầy nhà kêu la 
Bạch ngồi xuống ghế sô pha 
Ngó quanh ngó quất cũng đà 5 giây. 

“Nhà này là của ai đây ? 
Ghế con 7 chiếc bày ngay giữa nhà 
Trên mâm có 7 quả cà 
Bát, đũa, thìa, cốc cũng là 7 luôn. 

Tít xa ở tận góc vườn 
7 cái toa lét, rất vuông, tường hồng 
Góc kia, sát cạnh bờ sông 
7 chiếc khố mới, phập phồng tung bay” 

Bạch ta cau mặt nhăn mày 
Nhưng mệt nên ngủ lăn quay ra giường 
Bên ngoài ngôi nhà dễ thương 
Công nông, 7 chiếc, trên đường, đang phi 

7 chàng thấp tịt, béo phì 
Hình như tổ chức cuộc thi "bốc đầu" 
Đua tài chắc cũng đã lâu 
Số 1 bỗng hỏi:"Rượu đâu chúng mày?" 

Số 2 vênh mặt, phảy tay 
"Chú nào say khướt cả ngày hôm qua?" 
Văng câu nói đệm, số 3 
"Chúng mày lộn xộn, về nhà uống thôi" 

Thằng 4 nhiệm vụ kiếm mồi 
Thằng 5 lo việc rửa nồi cho tao 
Thằng 6, thằng 7 ra ao 
Chọn dăm con cá, con nào thật to ..." 

Cả hội vừa hát vừa hò 
Theo nhau về chỗ chuồng bò, cất xe 
Đi ngang qua chỗ đầu hè 
Xếp hàng lần lượt cùng tè, rất nhanh 

Số 1 ra dáng đàn anh 
"Chúng mày còn trẻ nên phanh từ từ 
Nếu không hỏa bốc khí hư 
Sau này lấy vợ rồi thừ người ra" 

Tè xong 7 chú vào nhà 
Tay chưa sạch sẽ đã sà vào ăn 
Tự nhiên chú Tứ băn khoăn 
Bỏ mẹ có đứa nó ăn trước rồi 

Chú Lục được thể chửi hôi 
Tổ sư có đứa nó ngồi ghế em 
Ko tin cứ lại mà xem 
Đít nó toàn đất lấm lem đây này 

Anh Nhị nóng mặt đỏ mày 
Cái ngày khốn nạn bố mày phát điên 
Chú Tam nhìn mặt rất hèn 
Em tóm được nó em lèn chết tươi 

7 chú nhốn nháo ko nguôi 
Chợt nghe tiếng ngáy như mười con ngan 
Cả 7 giật thót ngỡ ngàng 
Đứa nào giỏi thật ! Ngang tàng gớm chưa 

Chú Cả cầm quả gáo dừa 
Nhằm ngay cái mẹt đập bừa mấy chiêu 
Bạch ta đang lúc rõ phiêu 
Bỗng đâu bị oánh thì liều đứng lên 

Tiên sư cái lũ thanh niên 
Chị đang nằm ngủ dám phiền chị đây 
Chị mày mà xắn ống tay 
Chúng mày chạy được, chị "may" luôn mồm 

Bạch ta cứ thế chồm chồm 
7 thằng sợ quá ngã chồm lên nhau 
Nhằm hướng đường cái chạy mau 
Bắt xe Nam Bắc qua Tàu yên thân. 


Bạch ta giờ đã định thần 
Nhìn 7 thằng béo muôn phần đáng yêu 
Đổi giọng, tiến lại yêu kiều 
Xin lỗi các bác em liều quá đi 

Các bác tên họ là chi 
Em Bạch Thị Tuyết xin phi thân chào 
Trước kia em vốn ngôi sao 
Bị đứa ghen ghét hãm vào nơi đây 

Thân mưa móc gặp nơi này 
Vì quá mệt mỏi ăn ngay khúc dồi 
Chỉ vì buồn ngủ quá thôi 
Mà ko gặp được đưa lời hỏi xin 


Bảy chú mắt mũi lim dim 
Nghe lời nói ngọt tìn tìn về luôn 
Bạch ta kể hết chuyện buồn 
Nước mắt nước mũi cứ tuôn ào ào 


Người nghe lòng dạ nao nao 
Người kể ấm ức lại gào rống lên 
Thỉnh thoảng có mấy chỗ quên 
Nhớ ra, kể lại, thế nên hơi dài 

(Vẳng xa vọng lại tiếng đài 
Báo giờ thể dục, một bài disco 
Các cụ già, các em thơ 
Rầm rập tập chạy trên bờ con đê).



      Thương phận Bạch quá não nề 
Bảy chú mời Bạch về làm Osin 
“Tụi này chuyên phá bom mìn 
Đem bán sắt vụn lấy tiền để tiêu 

Công việc cũng chẳng có nhiều 
Ở nhà giặt giũ, nồi niêu, lợn gà 
Tưới nước cho mấy mẫu cà 
Cuốc đất, thả cá, tăng gia trâu bò 

Mùa đông thì đốt bếp lò 
Mùa hạ đào hố để cho nước vào 
Làng này đời sống rất cao 
Thế nên trộm cắp nó vào thường xuyên 

Hết việc ra ngồi trước hiên 
Thấy có người lạ, cười hiền: "Gâu gâu" 
Nước ít, hạn chế gội đầu 
Bảo hiểm xã hội đóng sau 5 tuần” 

Từ đấy công việc được phân 
Bạch ta cặm cụi đã gần 1 năm 
Một hôm Bạch trốn việc nằm 
Bỗng có bà lão hỏi thăm ít nhiều 

Bạch nhìn bà, thấy điêu điêu 
Nên ko mở cổng mà điều chó ra 
Thương thay bà cụ tuổi già 
Tay run lập cập, chân va vòng kiềng 

Thò tay định rút củ giềng 
"Biết đâu nó lại chẳng kiềng mình ra!" 
Nào ngờ chẳng phải chó ta 
Nó đớp một cái rách ba cái quần 

Nó nhè cổ, nó nhắm chân 
Bà cụ sợ quá vãi phân dầm dề 
Bạch Tuyết sung sướng, hả hê: 
"Chó chó chó chó! Quay về mau lên!" 

Bà cụ khốn khổ nằm rên 
(Trong bụng thầm nghĩ: "Số đen như cầy 
Đàn bà dễ có mấy tay 
Lát sau mắc bẫy thì mày với ông" 

Hôm qua ưỡn bụng cong mông 
Hồi lâu điểm lục trang hồng trước gương: 
" Ê ku! Ngự ở trên tường 
Thế gian ai đẹp được dường như ta" 

Gương thần thè vội lưỡi ra 
"Ngày xưa chỉ có nhất bà mà thôi 
Bây giờ thì đã khác rồi 
Có nàng Bạch Tuyết mồ côi béo tròn 

Nàng ta ở khuất núi non 
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa" 
Thế là kế hoạch bày ra 
Đến đây gặp chó, chẳng qua …chuyện còi) 

Bạch Tuyết mở cửa ra ngoài 
Nâng bà cụ dậy, cất lời dễ thương 
"Bà ơi! Thời buổi nhiễu nhương 
Chiều chiều các chú ở phường vẫn qua 

Nhắc đi dặn lại các nhà 
Bây giờ sắp Tết rất là lung tung 
Trông bà bị gậy lùng thùng 
Nên mới suỵt chó, bà đừng giận con" 

Bà cụ lên giọng nỉ non 
"Thôi thì ai chấp trẻ con làm gì 
Thân già này cũng sắp "đi" 
Bán buôn kiếm chút tí ti nuôi chồng 

Có mấy cái áo lót trong 
Nếu thương thì lấy cho xong, giúp già!" 
Dứt lời xổ bọc tung ta 
Đỏ, xanh, vàng, tím, hoa cà, ô rôn ...) 

(Đoạn này chẳng có chuyên môn 
Thế nên miêu tả sồn sồn thế thôi) 
Bạch Tuyết mân mó một hồi 
Xoạch xoạch xoạch xoạch, mặc rồi lại thay 

Bà cụ trợn mắt, thò tay 
Thít luôn một cái, lăn quay cô nàng 
Thế rồi trút bỏ hóa trang 
Già nua thoắt biến bà hoàng rất tây 

"Ta đây, mẹ kế của mày 
Mưu hèn đợi cái ngày này đã lâu" 
Thế rồi mắt trước mắt sau 
Ra ga mua cái vé tàu, chuồn luôn... 

Đến khi nhập nhoạng hoàng hôn 
Công nông bảy chiếc về thôn ầm ầm 
Đến sân, phanh gấp cái rầm 
Nhìn thấy Bạch Tuyết, cùng gầm lên ngay 

"Giời ơi! Sao lại thế này" 
Thế rồi cả lũ vác ngay vào nhà 
Rõ ràng trong ngọc trắng ngà 
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên 

Bạch Tuyết thiêm thiếp nằm yên 
Bây giờ mà tháo cái viền, tỉnh ngay 
Một chú hấp tấp thò tay 
Chú khác giật lại: "Vụ này để tao" 

Thế là cả hội lao nhao 
Cuối cùng quyết định ra ao nhảy dù 
Quẳng ngay xuống 1 đồng xu 
Xong rồi thi thố “mèo mù tìm châu” 

Lặn ngụp mất một hồi lâu 
Chú Tứ giật giải, dẫn đầu tiến lên 
Vừa cởi cái dây đăng ten 
Bạch liền tỉnh lại, thân quen nhường nào 

Kể lại sự tình ra sao 
Bảy chú bực quá ào ào đấm luôn.. 
Một tháng, sau câu chuyện buồn 
Trước cửa xuất hiện bà buôn lược ngà 

Bạch lại tí tởn chạy ra 
Xơi ngay 1 nhát tróc da, thủng đầu 
Vào nhà ngất lịm hồi lâu 
Bảy chú phải cạo trọc đầu mới xong 

Cái đận đầu mới trổ lông 
Có bà bán táo tồng ngồng đi qua 
Xoen xoét rằng: “ táo vườn nhà 
Chỉ bón nước với phân gà mà thôi 


      Quả tươi mà ngọt thôi rồi” 
Bạch nghe đến đấy miệng môi ướt mèm 
Thói đời mưu bẩn kế hèn 
Thế nên cảnh giác 1 phen chẳng thừa 


Bà già chẳng phải tay vừa 
Cắn ngay 1 miếng rồi đưa Bạch nhìn 
Mồm miệng rau ráu tìn tìn 
Như thể con khỉ tỉn tin trái đào 



Bạch nuốt nước bọt thở phào 
Giờ thì yên chí, số cao mệnh dày 
Quả táo ngon ngọt dường này 
Lại còn khuyến mãi lấy ngay tông lào 



Chưa hết, còn 1 thẻ cào 
Một sim điện thoại thuê bao trả dần 
Ai ngờ quả táo tẩm phân 
Urê mới nị 1 cân mã tiền 



Lá ngón, thạch tín đem nghiền 
Ủ thêm mới nị chục viên … lẩu Tàu 
Bạch xơi xong, chẳng bao lâu 
Lăn quay trước ngõ... mắt nâu môi trầm 



Lần này trúng độc rất thâm 
Thế nên bảy chú âm thầm ma chay 
Đặt thuê thợ xịn đóng ngay 
Quan tài một cỗ kính xoay Đáp Cầu 



Đám ma ăn nhậu một chầu 
Núi cao dựng một cái lầu khiêng lên 
Tờ rơi quảng cáo triền miên 
"Trưng bày hiện vật"! Thu tiền ít thôi! 



Thế là thôi thế cũng rồi 
Thế là thôi thế thì thôi cũng là 
Tin đồn dậy tiếng bay xa 
Có chàng hoàng tử đi qua chốn này 



Tương phùng rồng lại gặp mây 
Lợn sề thích cám, người may gặp người 
Phong tư tài mạo tót vời 
Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao 



Tay phải thì xách siêu đao 
Tay trái một nắm su hào, súp lơ 
Đầu thì tóc mọc lơ thơ 
Vai đeo một khẩu A Rờ mười lăm (AR-15) 



Mạng sườn đeo một dao găm 
Bi đông, lựu đạn cùng nằm một dây 
Chân trái xỏ chiếc dép đay 
Chân phải đóng một chiếc giày ba-ta 



Tự hào ngực áo phanh ra 
Hình xăm vẽ một con gà khỏa thân ... 
Cái chỗ nằm giữa… 2 chân 
Xăm 1 con cú ngố đần, trụi lông 



Hoàng tử trèo núi, băng đồng 
Đến nơi ngã giá kẻo không kịp về 
Mua xác rồi bán quách đê 
Cho bọn TQ chúng về nấu cao 



Giữa đường chả biết làm sao 
Tuột tay cái xác rơi ào xuống mương 
Hoàng tử bám cột mốc đường 
Thò chân mò khoắng dưới mương, tìm hàng 



Vớt lên vác chạy về làng 
Nào ngờ vấp ngã, bàng hoàng, gốc cây 
Số sao đen đến dường này 
Điên tiết chàng đá trúng ngay yết hầu 



Mặt Bạch dần dần đổi mầu 
Thế rồi ngồi dậy, rất ngầu: “U - pa !” 
Hoàng tử cười toét ha ha 
“Xin tự giới thiệu: Anh là Xê Kô 



Hoàng tử của nước Công Gô 
Tài sản có chiếc xích lô mui trần!” 
Hoàng tử sau phút định thần 
Nhận ra Bạch Tuyết muôn phần đẹp xinh 



Thế là sét đánh đổ uỳnh 
Chàng chàng - thiếp thiếp chúng mình với nhau 
Và rồi chẳng bao lâu sau 
Tổ chức đám cưới, tiệc rau tưng bừng 



Rất đông khách đến chúc mừng 
(Nghe đâu cũng lãi được chừng… triệu đô) 
Dì ghẻ phóng chiếc xe thồ 
Trên đầu đội một cái bô rộng vành 



Tiến vào phòng tiệc thật nhanh 
Nhìn thấy Bạch Tuyết rành rành đằng xa 
Ngước nhìn trời, miệng kêu la 
“Cớ sao lại thế ... trời già … hỡi anh ? 



Ở Mỹ, một Anhxtanh 
Vũ Đại cũng chỉ 1 anh Hạc già 
Đã sinh Chu Thị Du ta 
Còn sinh Gia Cát Bạch ra chắn đường!!! ” 



Nói xong ôm lấy chiếc gương 
Phi qua cửa sổ tìm đường bỏ đi 
Đúng là giận, chẳng nhớ gì 
Đám cưới làm ở Ba Vì – Hà Tây 



Trên nóc khách sạn mới xây 
Cao 500m, gió mây nô vờn 
Giật mình thấy cỏ xanh rờn 
Biết rằng đã gặp phải cơn sóng cồn!!


                                                                                   Sưu tầm













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét