TIẾT CANH, CHÁO LÒNG
Tôi không biết ý cô Bảy ra sao, nhưng cái món cháo tiết của “các
chú” bán rong ở ngoài đường, ăn với “dồi chau quảy”, tôi không thể nào “thương”
được. Đã đành rằng đôi khi lạ miệng, cắt vài miếng “dồi chau quảy” cho vào cháo
thì cũng “dễ ăn” thực đấy nhưng cháo là thứ cháo nào kia, chớ đến cái cháo tiết
cái thứ cháo bắt chước cháo lòng một cách vụng về cứng nhắc đó, thì ăn vào
không những không thể ngon lành mà lại còn mang tiếng lây cả đến “dồi chau
quảy” nữa.
Cái gì mà lại có thứ cháo loãng thờ, loãng thệch nước đi đàng
nước, cái đi đàng cái, lềnh bềnh mấy miếng tiết, cháo và tiết rời rạc, đuểnh
đoảng như “ông chẳng bà chuộc” vậy!
Không, cháo lòng phải là một cái gì khác thế, lạ lùng, huyền bí
và lâm ly hơn nhiều lắm. Nhưng khoan đã, sao ta lại có thể nói tới cháo lòng
trước khi nói tới tiết canh, lòng lợn? Lòng lợn, tiết canh và cháo lòng là một
tam đầu chế, thiếu một thứ thì mất cả sự nhịp nhàng, tiết tấu, vì thế, nói tới
cháo lòng, phải nói đến lòng lợn, tiết canh, mà nói có thứ tự, vì ba thứ đó
không tha thứ sự vô trật tự.
Nghĩa là muốn thưởng thức ba thứ đó, người ta cần phải ăn có
trật tự, tôn ti, ăn cho đúng phép, chớ món đáng lý ăn trước mà lại ăn sau, món
đáng lý ăn sau mà lại dùng trước thì “hỏng kiểu” hết, không thành ra cung bực,
mà lại còn làm mang tiếng cả lòng lợn, tiết canh, cháo lòng.
Thực ra, cháo lòng, tiết canh, và lòng lợn ăn ở chỗ nào - giữa
chợ, ngoài đường, trong hiệu hay ở nhà - thì cũng phải ăn cả ba thứ mới cảm
thông được hết cả cái hay, cái đẹp, cái ngon, cái lạ.
Ăn mãi cơm tẻ và thịt thà cũng chán, mà ăn cơm Tàu béo ngấy mãi
cũng chán, một hôm trời trở gió kia, anh thấy như nhơ nhớ một cái gì xa xôi lắm
lắm, kiểu cái nhớ vẩn vẩn vơ vơ lúc mới nổi ngọn gió thu... Anh tự hỏi nhớ gì:
nhớ ngày vàng đã qua rồi, nhớ một cặp mắt người yêu cách biệt, hay nhớ một mối
tình não nuột đã liệm vào tấm vải xô của thời gian?
Không phải cả. Ta rầu rầu trong bụng, suy nghĩ vẩn vơ mãi, sau
mới biết rằng “đối tượng” của sự nhớ nhung đó không có gì khác là tiết canh,
cháo lòng: “À đã lâu lắm mình không thưởng thức...”
Nhưng nghĩ thế, đủ rồi. Có cần phải nói ra làm gì đâu! Vợ chồng
yêu thương nhau, mình chưa buồn vợ đã biết mình buồn, mình chưa vui vợ đã biết
mình vui thế thì làm gì mà không đoán được nỗi buồn se sắt nhỏ bé ở trong lòng
người bạn trăm năm.
Thế là dưới ngọn đèn ấm cúng, cơm nước và thức ăn bốc khói lên
nghi ngút đã dọn ra bàn đâu vào đó cả rồi cũng mặc để đó cho các con ăn, còn
chúng mình thì mặc quần áo, đi một chút đi! Cả hai người đều biết ở Hà Nội muốn
thưởng thức cháo lòng thì có những đâu “ăn được”; nhà cả Thủy ở trong cái cổng
xế rạp chiếu bóng Đại Nam phố Chợ Hôm; nhà Tiềm ở đầu Hàng Lọng chỗ ngã ba
trông sang chợ Cửa Nam; nhà cả Chảy ở Tiên Sinh Nhà Hỏa, gần chỗ rẽ sang phố
Hàng Bát cũ.
Ngày xưa ngon có tiếng là nhà cả Thủy, nhưng về sau, nghe thấy
nói rằng vì bà cụ mẹ vợ cả Thủy mất đi, cả Thủy chơi bời cờ bạc, không chăm
chút cửa hàng như cũ nên mỗi ngày số khách vào ăn hàng mỗi kém đi. Nhà Tiềm
tiết canh đánh cũng lâm ly đáo để, nhưng chỗ ngồi chật chội mà khách ăn lại quá
tạp nham, nên hạng trung lưu thường ít khi lui tới.
Người ta thường thấy ra vào ở cửa hàng này các anh em xe kéo,
các bà buôn trên chợ, các công nhân. Còn các công chức, các thương gia, các kỹ
nghệ gia, các bà “tử tế” thường thường là hay đến ăn ở nhà Tư Công, gần hiệu
cơm tám giò chả cũ ở Hàng Buồm hay nhà cả Chảy ở phố Tiên Sinh Nhà Hỏa. Hai nhà
này bán cũng đã lâu đời, cho nên không cần có biển quảng cáo mà những người
sành ăn ở Hà Nội thảy đều biết cả.
Nhưng coi chừng đó, cái món tiết canh cháo lòng bán ào ạt chỉ
trong khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ, nếu quả là muốn “ăn lấy được”, nên mau chân
lên một chút. Có những buổi tối ngồi ăn trong một gian phòng đầy nghẹt những
người, tôi đã từng thấy có những bọn khách chậm bước đến ăn mà không có bàn
ngồi, hoặc có bàn mà đã hết cả lòng, hoặc còn lòng mà hết cháo, đành tần ngần
kéo nhau ra. Trông những người đó, thực là tội nghiệp.
Ở nhà ra đi với cái mộng làm thỏa mãn khẩu cái quyết định phải
dùng một bữa “đã đời”, vậy mà đến nơi lại phải về không, nỗi thất vọng lựa là
phải nói ra ai nấy đều biết cả.
Ờ, chẳng lẽ đã bảo ở nhà là đi ăn rồi, bây giờ lại về thúc người
nhà dọn cơm ra dùng hay sao? Thôi, đành là phải đi tìm “cái” khác mà ăn vậy.
Nhưng cái khác là cái gì? Thịt rắn ư? Cơm Tàu ư? Chả cá ư? Cơm gà ư? Tôi biết:
đã lỡ như thế, ăn yến cũng không thú nữa.
Tiết canh, cháo lòng ám ảnh ta, không thể làm cho ta quên được.
Sự “trượt ăn” đó càng làm cho ta thèm muốn và càng tưởng tượng, ta lại càng
thấy tiết canh cháo lòng ngon quá. Ông Tây nhứt định là không biết ăn lòng lợn,
tiết canh rồi, còn ông Tàu thì chỉ biết độc có một món là làm thành “lù mỵ” cặp
vào bánh mì ăn hay lấy một que tăm xiên từng miếng nhắm vào tới ba xị đế. Không
ngon, ăn như thế không thể nào ngon được.
Cái tiết canh, cháo lòng của ta chính ra là một món ăn rất bình
dân, mọi lớp người trong xã hội đều có thể ăn chơi thong thả, nhưng trái lại,
lại là một thức ăn thanh lịch vào bực nhất.
Không có ai lại nhồm nhoàm tống luôn ba miếng gan hay cổ hũ vào
miệng một lúc bao giờ. Dù bận rộn hay háu ăn đến thế nào đi nữa, người ta cũng
nhởn nha gắp từng bộ phận của con heo. Ăn nhiều, kém ngon đi. Nhưng muốn thưởng
thức lòng cho ra trò, phải đưa cay tí rượu. Khà, “nó” lạ lắm, ông Hai ạ. Có tí
rượu, lòng tự nhiên nổi hẳn vị lên, cái bùi dường như bùi hơn, cái béo dường
như cũng béo hơn lên một chút. Gắp một miếng lòng tràng, chấm đẫm mắm tôm chanh,
ớt mà ăn, rồi thong thả lấy hai ngón tay cái và ngón tay trỏ nhón một cánh mùi
hay lá rau thơm điểm vị, anh sẽ cảm thông hết cả cái tốt đẹp của buổi thanh
bình ăn uống nhởn nha, đồng thời, lại thấu hiểu cái đặc biệt của miếng ngon đất
nước.
Thực mà, không nước nào lại có một thức ăn lạ như lòng lợn của
ta. Cũng là trong con lợn cả, mà mỗi bộ phận ăn ngon một cách: gan thì ngòn
ngọt mà lại đăng đắng, ăn vào với rau mùi lại thấy thơm thơm; tim nhai vào
trong miệng mềm cứ lừ đi; cổ hũ giòn tanh tách; lòng tràng sậm sựt; còn ruột
non thì quả là đáo để, mới cắn tưởng là dai nhưng kỳ thực lại mềm, ăn vào cứ lo
nó đắng thành thử đến lúc thấy nó ngọt và bùi và thì cái bùi cái ngọt ấy lại
càng giá trị.
Tất cả những thứ đó, cùng một vài miếng phổi và mấy miếng dồi mỡ
thái bằng một con dao thật bén và xếp đặt lớp lang như một bản tuồng diễm
tuyệt, à, trông quí lắm, thưa cô!
Điểm vào đó, còn ớt màu đỏ, thơm mùi và húng màu ngọc thạch,
thiên thanh, mắm tôm chanh màu hoa cà... ba thứ đó tươi cười ngự ở bên màu
trắng ngà của lòng tràng, màu trắng xanh của ruột non, màu trắng phơn phớt lòng
tôm của cổ hũ, tạo thành một cuộc “chơi màu sắc” hòa dịu làm cho tâm hồn người
ăn tự nhiên thơ thới.
Thú nhất là ăn từng thứ một đã ngon, ăn đệm thứ này với thứ kia,
như ăn một miếng cổ hũ với một miếng gan hay lấy một miếng lòng tràng điểm với
một miếng ruột non lại cũng ngon cách khác. Quanh đi quẩn lại có mấy thứ mà cái
ngon biến ra trăm ngàn sắc thái khác nhau; không, ta phải nhận rằng như thế quả
cũng là một cái lạ mà ít khi ta thấy trong khoa ẩm thực.
Nhưng hỡi người sành ăn, hãy coi chừng! Đừng có thấy lòng tràng,
cổ hũ, ruột non, lá lách ngon miệng mà cứ xơi tì tì mãi. Ăn chơi chút đỉnh
thôi, chớ đừng để cho khẩu cái hoàn toàn thỏa mãn mà rồi đến lúc tiết canh đưa
lên lại thấy hết thèm. Ta phải vừa ăn vừa đợi, vừa ăn vừa giục tiết canh, thì
đến lúc được tiết canh ta mới thực cảm thấy cái ngon mát, bùi béo của nó ra
sao.
Vì đưa cay mấy hớp rượu, lại bắt đầu bằng những miếng ăn khô, cổ
ta có ý hơi rao ráo. Miếng tiết canh thứ nhất nuốt vào, quả có y như là một
trận mưa xuân rưới vào lòng đất làm cho đất thêm tươi đẹp và nhuần nhị.
Không, mưa không lấy gì làm to đâu, chỉ phiêu phiêu, nhỏ nhỏ
thôi, nhưng đủ làm cho đất mỡ ra, đẹp ra, không hanh hao, úa héo. Cũng vậy,
miếng tiết canh thứ nhất ăn vào không võng nước như xúp hay canh, nhưng đem đến
cho ta một cảm giác mát mẻ, nhuần nhị, làm mát gan, nở phổi.
Tài nhất nó không phải là nước mà vào đến cổ lại lừ đi như nước,
nhưng không vì thế mà hóa ra “đoảng” trôi qua cổ họng thì thôi.
Chính vào đến cổ họng, tiết canh mới phát huy được hết thơm ngon
của nó, cũng như một thiếu nữ chỉ phát triển hoàn toàn sau khi đã sinh nở một
lần rồi. Cũng như người con gái dậy thì, tiết canh đẹp một cách rực rỡ, lộng
lẫy, não nùng. Màu đỏ tươi hơn hớn của tiết bật lên trong đám sụn băm, gan thái
chỉ thơm, mùi rắc bên trên, với lạc giã nhỏ làm cho người ta nghĩ đến làn da
thơm mát ngạt ngào của một thiếu nữ đầy tràn nhựa sống.
Một người đẹp như thế, mà chạm mạnh vào, ta cảm thấy như có
tội... Không, ta chỉ muốn nhìn để thưởng thức cái đẹp thôi...
Chính vậy, ăn một miếng tiết canh vào miệng, ta thấy như nhai
mạnh tức là mắc cái tội phí phạm của trời. Nhưng sự ham muốn bao giờ cũng mạnh.
Những miếng phổi và sụn, những miếng gan, những hạt lạc rang thơm phức quyến rũ
ta: tất cả những thứ đó quyện vào với tiết và tạo ra một mâu thuẫn nên thơ vừa
mềm lừ, vừa sậm sựt, tưởng như là chống đối nhau nhưng trái lại, lại ăn ý với
nhau như thể âm với dương, trai với gái.
Trai sánh với gái, bao giờ cũng nên thơ, điều đó ai cũng đã biết
cả rồi. Nhưng có một đôi lứa hoàn toàn hạnh phúc, hoàn toàn xứng ý, không phải
là việc dễ dàng. Muốn tạo nên một cuộc sống ái ân lý tưởng, người đàn bà và
người đàn ông cần phải biết những nhiệm vụ, những nhượng bộ, những hy sinh đối
xử với nhau, tóm lại, phải biết sống cho có nghệ thuật, thì, để hoàn thành một
đĩa tiết canh lý tưởng, ta cũng cần phải sửa soạn công phu, công tác một cách
nghệ thuật, theo một phương pháp cổ truyền nhứt định.
Tiết canh kỵ nhất là đánh nát, dù là tiết canh vịt hay tiết canh
heo.
Đánh tiết canh heo, người ta cho một chút muối vào trong chậu
rồi cắt tiết vào đó. Tiết chảy ra thì lấy đũa quấy đều lên, cho tiết khỏi đông.
Trong khi đó thì sụn, lòng, phổi, cổ họng v.v... đã được băm nhỏ để vào bát
hoặc đĩa riêng. Đến khi đánh, người ta xúc thịt đã băm cho vào tô, rồi múc tiết
hòa lẫn với nước xuýt rưới vào từ từ. Tiết và nước xuýt trộn với nhau cần phải
theo tỷ lệ hai thìa tiết một thìa nước. Trong khi rưới tiết, phải lấy đũa khuấy
đều rồi để nguyên một chỗ, không được ai chạm đến. Lúc nào dùng thì thái mỏng
mấy miếng gan bày lên trên, rắc lạc rang và để mấy cánh thơm và mùi cho đẹp
mắt.
Tiết canh vịt, đánh tương đối khó hơn một chút. Thường thường,
người ta cắt tiết cổ, nhưng có những người cầu kỳ lại chú trương cắt tiết ở mỏ
hay ở khuỷu chân thì được nhiều tiết hơn. Tiết chảy ra được hứng vào một cái
bát, trong đó đã đổ già nửa thìa nước mắm để cho tiết khỏi đông.
Tiết canh vịt thường đánh với những miếng sụn ở trong con vịt
như cổ, chân, cánh và lòng. Những thứ đó được băm nhỏ rồi dàn lên một cái đĩa
lớn; đoạn, người ta rưới tiết đã được hòa vào nước xáo, đánh lên cho đều. Cũng
như tiết canh lợn, tiết canh vịt đánh xong rồi phải để riêng biệt một chỗ cho
đông lại. Khi nào dùng thì thái mấy miếng gan mỏng để lên, trên rắc lạc giã nhỏ
và ăn với các rau ngổ, răm và húng.
Tôi không tin rằng có người đánh tiết canh tài đến nỗi có thể
xâu lạt vào tiết canh mà mang đi mang lại như miếng thịt, nhưng quả có bà nội
trợ Bắc Việt đánh tiết canh đông y như thể là vừa mang ở trong tủ ướp lạnh ra.
Đánh được như thế, quả là một thiên tài. Có người nói rằng muốn vậy, người ta
phải dùng “ngoại khoa” là đánh tiết canh xong thì lấy một bẹ chuối đặt lên trên
tiết canh cho cái bẹ chuối hút hết nước thừa đi. Để một lát, lấy ra dùng, phần
nhiều khi tiết canh rắn, ăn trơn miệng.
Ngoài tiết canh lợn và tiết canh vịt, còn có tiết canh chó và
tiết canh gà, nhưng hai thứ sau này ít phổ thông. Là vì tiết canh chó không
đánh khéo dễ tanh, mà trông thấy người ta dễ sợ, còn tiết canh gà, theo lời tục
truyền lại, dễ truyền bịnh cho người dùng, nhất là bịnh suyễn. Chẳng biết có
đúng hay không?
Dẫu sao, tiết canh ngon mà có đến những hai thứ thiết tưởng cũng
đã đủ lắm rồi.
Người đẹp thường hiếm thấy... Nhưng người đẹp dẫu nghiêng nước
nghiêng thành đến bực nào đi nữa mà đứng một mình thì cũng hoài mất cái đẹp đi.
Bởi vậy, ăn tiết canh rồi thôi, người ăn vẫn cảm thấy thiếu thốn một cái gì:
bực lắm. Thì đã bảo rằng lòng lợn, tiết canh và cháo lòng là một “tam đầu chếỉ
bất khả chia lìa mà! Tiết canh dùng rồi, có cháo mới lại càng nổi vị.
Thử tưởng tượng một buổi chiều tà, hiu hiu gió thổi, hai vợ
chồng ngồi kề vai ở trong một quán lạnh, liếc nhìn nhau đợi hai bát cháo nóng
mang lên.
Cái bát đựng cháo bình dân một cách lạ thường, nhưng hơi nóng
của cháo đưa lên thì quả là một hương thơm vương giả. Hành không nhiều, chỉ vừa
đủ ngát thôi; cháo không thô và sặc mùi “mà dầu” như kiểu “kêạp chúc” nhưng
cũng không vì thế mà đuểnh đoảng hay nhạt nhẽo.
Nó có một hương vị riêng, ông ạ, một hương vị không thể so sánh
với bất cứ hương vị của một thứ cháo nào khác, một hương vị đất nước kín đáo,
xa xôi, hàm súc. Ngửi hương vị đó, rồi đưa mắt nhìn vào bát cháo mà nhận chân
lấy cái quánh của nó với màu tím lờ đờ do tiết tạo thành, ta sực nhớ đến người
con gái trong câu hát:
Một ngày hai bữa trèo non
Lấy gì mà đẹp, mà giòn,
hỡi anh!
...
Một ngày hai bữa cơm đèn
Lấy gì má phấn răng đen
hỡi chàng! Thuần túy Việt Nam, người con gái trong câu hát nói như vậy chính là
nói nhũn. Thực ra, người con gái ấy mạnh vô cùng, bởi vì dám nói cái xấu ra,
tuy là người con gái đã tin chắc vào cái đẹp của mình rồi; mà tin vào cái đẹp
của mình, nhưng vẫn cứ nói ra như thế, âu cũng là một cách làm duyên để cho
chồng thương hơn.
Thực vậy, cháo lòng cũng
như một người con gái mà duyên dáng lẫn vào bên trong, chớ không bong ra bên
ngoài. Có thể rằng ăn ở với một người đàn bà đẹp một cái đẹp huy hoàng, rực rỡ
và ác liệt, ta mê say đến quên cả đời đi, nhưng sự mê say đó làm cho ta rờn
rợn, có khi thấy như đau nhói ở ngực, và kết cục chẳng bao lâu ta sẽ thấy tim
ta mệt mỏi.
Đối với một người vợ tấm
mẳn, cũ kỹ, có duyên thầm, không thế. Vợ chồng càng ăn ở với nhau thì người
chồng lại càng tìm thấy ở người vợ những tính tình tốt đẹp, mới lạ, làm cho
tình yêu của chồng mỗi ngày mỗi thắm đượm hơn.
Đối với một người vợ như
thế không thể nào bỏ được, càng về xế chiều lại càng thương mến nhau hơn; có
khi người vợ ho mà chồng thấy như chính mình đau nơi ngực người chồng buồn mà
vợ thấy như cả bầu trời ủ rũ, tang thương.
Thương biết bao nhiêu,
ngon biết chừng nào!
Thường thường, cháo gà,
cháo vịt, cháo cá, húp vào qua cổ thì thôi, không để lại cho ta cảm giác một dư
hương gì đáng kể; riêng có cháo lòng, húp xong rồi, ta vẫn còn thấy ở khẩu cái
còn dư lại một cái gì: đó là cái tiết bóp lẫn vào cháo, ngọt lừ lừ, trơn muồn
muột.
Cháo đậm đà, đôi khi lại
lẫn một miếng tiết, vừa nuốt, vừa nhai khẽ như đùa với hạnh phúc... thỉnh
thoảng lại điểm thêm một miếng dồi mỡ và một ngọn rau thơm... tôi dám cá một
trăm ăn một đồng có thứ cháo nào lại ly kỳ và tiết tấu như vậy hay không?
Ở Huế, ở Sài Gòn, người
ta cũng ăn cháo heo, nhưng thường là vẫn “hầm bà là” cả dồi, tiết, lòng tràng,
nõn khấu và cổ hũ vào luôn trong cháo. Ăn như vậy không lấy gì làm thú. Cháo
lòng, phải ăn riêng, cháo ra cháo, lòng ra lòng, húp một miếng cháo lại ăn một
miếng lòng, sau khi đã chấm nước mắm có chanh tiêu và ớt cho cẩn thận.
Ăn như vậy, vị của cháo
mới bật lên, chớ húp cháo mà lại lổn nhổn hết thứ này thứ nọ, người ta, chỉ chủ
tâm nghĩ cách làm cho khỏi nghẹn thì làm sao mà thưởng thức được hết cả cái
thơm ngon của nó?
Ăn một bát cháo lòng thực
ngọt và biết điều hòa các gia vị cho vừa vặn, kể cả cà cuống pha vào mắm tôm
hay nước mắm cho thực vừa, người biết ăn ngon thường khi thấy còn sướng hơn là
ăn vây, ăn yến.
Nếu thêm vào đó, để tráng
miệng, ta lại dùng mấy cái kẹo sìu Thiều Châu rồi nhởn nha đi về nhà, bảo trẻ
đun một ấm nước cho ta tự tay pha lấy một ấm trà mạn sen do vợ ướp, đời tươi
hết chỗ nói, không còn “ngôn” vào đâu được, có phải không, ông Cả?
Những lúc đó, mới biết
cái điếu thuốc lào quý thật: ăn tiết canh, cháo lòng và uống trà mạn sen xong
rồi mà hút thuốc lá trời đi nữa, cũng là phí cả một bữa ăn ngon.
Vì thế, tôi tán thành
những người ăn tiết canh cháo lòng xong mà hút một hai điếu thuốc lào. Và cũng
vì lẽ đó, mỗi khi đi ăn tiết canh cháo lòng ở đâu xa, tôi vẫn man mác nhớ tới
những cửa hàng tiết canh, cháo lòng Hà Nội mỗi khi tiễn khách, lại đưa ra mời
một miếng trầu cau tươi ăn cho thơm miệng và ấm bụng, để cho các bà dùng với
thuốc lá “sâu kèn” vừa đậm đà, ý vị mà lại vừa trang nhã.
HẨU LỐN
Có phải ở trong Nam người ta gọi món đó là “sà bần” không?
Không ai bảo cho tôi biết tại sao người ta lại kêu như thế. Tôi
cứ gọi nó là “hẩu lốn”. Chiều tháng Chạp, trời hơi lành lạnh, một mình thơ thẩn
đi trên các nền đường xa vắng, nhìn vào nhà người thấy cơm canh bốc khói dưới
đèn, tôi thường nhớ đến món “hẩu lốn” ngày nào...
Tất cả buổi chiều đương vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh, mà
chợt nhớ đến món hẩu lốn như thế, thì lòng mình tự nhiên ấm áp hẳn lên, nhưng
sau đó lại trầm trầm thêm một chút, rầu rầu thêm một chút. Là vì mình lại tương
tư miếng ngon Hà Nội mất rồi!
Thực là kỳ lạ: cũng thuộc vào loại hẩu lốn, Tàu có “tả pín lù”
Tây có “lâm vố”, mà ở đây thì có “sà bần”; ba thứ này, cũng như hẩu lốn, đều do
các thứ ăn đổ lộn lại với nhau nấu chín lên, nhưng tại sao ăn vào tôi vẫn thấy
có một cái gì “khang khác”, không làm cho mình mãn nguyện hoàn toàn?
Thưởng thức “tả pín lù”, công phu lắm. Muốn cho thực đủ vị, phải
có cá, tôm, mực, gà, lợn, bào ngư, hầu sì, bong bóng... mỗi thứ gắp một miếng
nhúng vào trong nước dùng, rồi gia thêm cải bẹ xanh, cải soong, hành hoa để cả
cuộng, rưới nước dùng vào bát mà ăn, chính lúc các món ăn đương nóng. Ai muốn
có nhiều đản bạch tinh cho mạnh, thì đập thêm một cái tròng đỏ trứng gà vào.
Trứng sống, rưới nước dùng sôi lên trên, chỉ một lát thì tái: mời ông cầm đũa
xơi ngay cho, kẻo nguội... Trời lạnh, ăn món nóng vào có phải ấm lòng lạ lùng
không? Nước dùng gà bỏ thêm đầu tôm, đầu mực, lại đập trứng, húp vào một miếng,
nó cứ ngọt lừ đi trong cuống họng... Nói cho thực thì mùa rét, mấy anh em tri
kỷ dắt nhau lên một cái lầu cao, gọi tả pín lù ăn kể cũng nên thơ.
Phổ ky đưa ra một cái “cù lao hổ”; trong cù lao có để than tầu
hồng; nước dùng ở quanh cái cù lao sôi lên sùng sục làm cho người ăn đã ấm
trong lại ấm cả ngoài. Thỉnh thoảng, mấy bông hoa lửa bay lên đem lại cho ta
cái cảm tưởng mình là những vị tiên ngồi chung quanh lò bát quái luyện linh
đơn, ăn một miếng vào bụng thì trường sanh bất tử.
“Sà bần”, không ăn như vậy. Bí rợ, bún tầu, cá nướng, khoai tây,
nấm, tỏi tây, haricôve, đổ chung vào một cái nồi nấu lên ăn. Cũng như tả pín
lù, các món ăn này còn nguyên vẹn, mới toanh, chưa hề đụng đũa: nhưng cũng có
một thứ sà bần “hầm bà là” tất cả các thức ăn ngày hôm trước nhà có tiệc tùng
còn lại đun nhừ lên, gia thêm rau cỏ rồi bắc ra ăn thật nóng.
Thấp xuống một bực, người bình dân còn ăn đồ “lâm vố” cũng là
một thứ sà bần, nhưng đây là “sà bần” gộp các món ăn Tây nấu nhừ ra: ragu,
rôti, ôđơvơ, ăngtê, sucút cùng bơ, phó mát, cho tất cả vào một cái nồi nấu
chín.
Đừng có bảo những biến chế đó không ngon vì là những món dư, rẻ
tiền, được đun nấu theo một “hệ thống vô trật tự”. Sà bần, lâm vố và tả pín lù,
mỗi thứ có một vị riêng, ăn vào lạ miệng, nhưng thực tình mỗi khi thưởng thức
một món đó rồi, tôi chỉ thấy thương món “hẩu lốn” hơn lên. Món hẩu lốn giống
tất cả những món đó, nhưng lại không giống riêng một món nào.
Tả pín lù, ăn thô và béo quá, nước lại ngọt một cách giả tạo; đồ
lâm vố thì lai căng, lổn nhổn, ăn một miếng chơi, cũng được đi, nhưng đến miếng
thứ hai thì “chán mớ đời”; còn sà bần kể cũng hay, nhưng không hiểu làm sao tôi
cảm thấy nhạt nhẽo... và duy vật như kiểu cô gái Việt học trường đầm, thân thể
cứ căng ra mà lại mặc một cái quần cóc se, rất chật, đi núng na núng nính như
biểu diễn rum ba ngoài phố.
Ăn một miếng, ngon liền; hai ba miếng, được đi; nhưng đến miếng
thứ tư mình thấy khẩu cái nó nhàm, “không vô” nổi nữa. Thế là tại làm sao? Tại
“sà bần” thừa chất gì chăng? Hay là tại thiếu một thứ rau gì mà ở trong Nam này
không có sẵn?
Chao ôi, hẩu lốn thì khác hẳn...
Một buổi chiều đông, hoa rét trở về với mưa xanh, gió thu, anh
bước vào nhà, tự nhiên thấy ngào ngạt một mùi thơm... Hỏi: “Ờ, nhà làm món gì
mà ngát thế?”. Đáp: “Hôm nay lạnh, làm món hẩu lốn ăn đấy mà!”
Vợ đã biết tính chồng hơi khó, thích món gì mà không đủ vị thì
hay “lẫy”, cho nên từ buổi trưa đã phải mua đủ các thứ rau cần thiết như thìa
là, cải cúc, cải xanh, rau cần... Bao nhiêu thứ đó rửa sạch, để cho ráo nước.
Xong đâu đấy, mới đi lấy tất cả những món ăn còn lại của bữa cỗ hôm qua để riêng
ra một chỗ, đợi giờ chồng về thiếu mười phút thì bắc vấu lên bếp, bắt đầu làm
món ăn thích ý của chồng. Bát thịt lợn ninh với măng khô cho vào trước, rồi đến
bát miến, long tu, bào ngư, vây, bóng, kế tiếp trút vào sau. Lại còn đĩa gì kia
nữa? Giò, chả cũng cho vào nốt, và cho vào luôn cả mấy miếng phì tản, thịt
quay, mấy cuộng hành, và chớ có quên đĩa thịt gà luộc và bát chim hầm với hạt
sen và cốm!
Lửa reo lách tách như cười. Từ cái vấu tỏa lên một ngọn khói lam
huyền ảo. Người nội trợ gia mắm, muối vừa vặn ngon thì chồng đã thay quần áo
xong rồi, mà người nhà cũng bày bàn kê ghế đâu vào đó. Mời ông ngồi trước, xong
rồi đấy! Có uống rượu thì lấy chai rượu sen ở ngăn dưới cùng tủ buýp phê, chớ
cái chai để ở trên mặt tủ là thứ xoàng, uống phí công đi. Người vợ vừa nói vừa
lấy rau ở trong rổ cho vào vấu: rau cải cho vào trước, rồi đến rau cần, cuối
cùng là thìa là, tất cả trộn lẫn, vừa tái thì bắc ra, đập một quả trứng, đảo
lên vài nhát nữa rồi trút ra bát lớn.
Ngoài sân, mưa lăn tăn làm ướt giàn thiên lý. Mấy con ngỗng trời
bay tránh rét, buông ở trên bầu trời xám màu chì mấy tiếng đìu hiu. Cơm vừa
chín tới, hẩu lốn lại nóng hổi, bốc khói lên nghi ngút, mà ngồi ăn ở trong một
gian phòng ấm cúng với một người vợ má hồng hồng vì mới ở dưới bếp lên, có họa
là sất phu lắm mới không cảm thấy cái thú sống ở đời!
Vợ thương chồng, gắp một miếng hẩu lốn vào trong bát, mỗi thứ
một tí, rồi chan nước dùng vào, mời ăn. Ăn một miếng, tỉnh cả người! Ai cũng
tưởng các món xào xáo lộn xộn với nhau như thế thì ăn vào lủng củng và không
thành nhịp điệu, nhưng lầm. Các món nấu “loạn xà ngầu” đó, không hiểu vì một lý
do tuyệt diệu gì, quyến chặt lấy nhau như một giàn nhạc tân kỳ, dương cầm,
phong cầm, vĩ cầm, thoạt đầu tưởng như là lộn xộn, nhưng lắng tai nghe một chút
thì hòa hợp, ăn ý nhau từng tý.
Làm nổi bật được tất cả vị của hẩu lốn lên là món nước dùng: nó
không ngọt cái ngọt của mì chính, nhưng ngọt cái ngọt tinh túy của tất cả các
miếng ngon đúc lại.
Tuy vậy, đừng tưởng như thế mà ngán đâu. Rau cải non, không chín
mà cũng không sống, đánh tan đâu mất hết các chất béo đi; rau cần nâng vị của
tôm và thịt lên cho vừa, không để cho thanh quá mà cũng không thô quá; rau cải
cúc ăn vào tưởng là nồng nhưng chính ra lại hòa hợp với thịt kho tàu và phì
tản; thêm thìa là vào nữa thì vừa vặn ngon mà thơm nhè nhẹ như người đàn bà đẹp
ngày Tết gội đầu với nước lá mùi, ngồi xõa tóc ở trước ngọn gió xuân dìu dịu.
Phải rồi, hẩu lốn ngon chính vì nó là sự tiết tấu thoát thai từ
ở chỗ hỗn mang ra vậy. Cái và nước là hai mâu thuẫn, nhưng tài tình thay, lại
hòa hợp với nhau như tiếng chim loan hòa với tiếng kêu của chim phượng, như
trai hòa với gái, như tình nhân trong một phút yêu thương diễm ảo hòa trộn linh
hồn vào với tình nhân.
Ta phải nhận rằng “sà bần” nấu cho thực công phu mà thưởng thức
thì cũng ngon đáo để. Thịt luộc, dưa cải, dưa giá, thịt quay, chuối hột, cá trê
nướng... tất cả ninh dừ lên, đem dùng đương lúc khói lên nghi ngút cũng đã “gia
dung” lắm, nhưng tôi vẫn thấy có một cái gì như vấp váp, như xung khắc, nó làm
cho khẩu cái của người ta không được thỏa mãn hoàn toàn. Có phải tại vì thiếu
thìa là, cải cúc không? Có phải tại trong sà bần có cá nướng làm cho điệu đàn
ngang cung không? Hay là tại ăn sà bần, người ta không ăn chung với nước dùng
như hẩu lốn mà là dùng riêng nước đó để chấm rau, bắp chuối và dưa giá?
Không. Tôi ưa sà bần, nhưng tôi yêu hẩu lốn gấp trăm lần. Có
những người sành ăn thưởng thức sà bần, thường chỉ lấy mấy khúc cá nướng và vài
khoanh chuối hột ra nhậu nhẹt, còn các thứ khác để cho đàn bà trẻ con dùng, và cho
ăn uống như thế là khôn ngoan rất mực.
Hẩu lốn thì không thế: hẩu lốn không dùng được rượu. Có muốn thì
dùng một ly nhỏ trước khi ăn, còn đã mang hẩu lốn ra bàn rồi phải ăn liền, ăn
riêng có một thứ hẩu lốn không thôi, hay là ăn luôn với cơm nóng - cơm gạo tám
thơm, thơm ngào ngạt, thơm nhức mũi, thơm có thể tưởng chừng ăn vào một miếng
rồi thân thể ta có tan biến vào hư vô cũng được.
Ấy vậy mà thưởng thức món hẩu lốn như thế, cũng chưa thấm vào
đâu. Muốn nhận thức thế nào là “ngon chết người đi được”, ta phải đợi đến ngày
mồng bốn, hay mồng năm Tết, hóa vàng xong rồi, bao nhiêu cỗ bàn còn lại đem
trút cả vào nồi, “hẩu lốn” lên ăn. Có thể nói rằng ăn như thế tức là ăn cả cái
Tết đầy hương và ngát hoa vào bụng.
Ba ngày Tết, uống rượu, đi lễ và nịnh đầm: mệt lắm. Đã thế, giờ
giấc ăn uống, ngủ nghê lại thất thường, cơ thể khỏi sao trục trặc? Vì thế ta
không lấy làm lạ trong ba ngày Tết chỉ nghĩ đến cơm cũng đã thấy ngán quá rồi.
Giả thử không phải ăn thì thú lắm. Nhưng nào có được: vợ thương chồng, dỗ phải
ăn cho kỳ được một chút cơm để có “hơi ngũ cốc”, mình đành là phải theo cho
được vừa lòng, xứng ý nhau; nhưng cứ mỗi lần nể nhau như thế thì lại càng sợ ăn
quá lắm.
Điểm đặc biệt của hẩu lốn là làm cho người ta tẩy được tất cả
cái gì béo ngậy, ngán ngẩn của ba ngày Tết mà vẫn cứ thưởng thức được tất cả
cái ngon lành của Tết.
Ngày thường, nấu hẩu lốn còn có thể thiếu thức này thức nọ, chớ
đến ngày Tết thì đủ, không còn thiếu món gì. Thịt kho tàu, miến vây, bóng, bào
ngư, long tu, nấm dưa hành, giò gà, thịt bò kho, kim tiền kê... và bao nhiêu
thứ rau thơm mát như da người thiếu nữ đương tơ. Không cần phải thưởng thức,
những trông một bát hẩu lốn thế cũng đã thấy đê mê tâm hồn rồi.
Màu xanh tươi của hành, rau kết hôn với màu vàng quỳ của thịt
kho tàu, nấm hương, mộc nhĩ, chim quay, màu hoa hiên của cà rốt sát cánh với
màu bạc ố của vây, miến, long tu; màu xanh nhạt của nước dùng hòa với màu trắng
mờ của nấm tây, thịt thăn luộc, chân giò hầm, tất cả lung linh trong một làn
khói lam uyển chuyển: à, ngồi trước một bát hẩu như thế, mình quả thấy mình là
một ông tiên chống gậy một sớm mùa thu đi vào một cánh rừng mù sương và ngát
hương.
Có người gọi hẩu lốn là “Long vân khách hội” - rồng mây gặp gỡ
nhau - nghĩ cho kỹ thì cũng không có gì là quá! Ăn một bát hẩu lốn đầy đủ như
thế - nhất là nấu lối hỏa thực, nghĩa là để ngay cái lò trước mặt, nấu sôi lên
rồi gắp ra ăn liền... sướng không để đâu cho hết. Ăn như thế, mình có cảm giác
may mắn suốt năm. Chẳng nói xa xôi làm gì, vợ chồng con cái ngồi thưởng thức
với nhau một bát hẩu lốn thật ngon, thật nóng, ngay lúc ấy cả nhà cũng đã thấy
vui ra phá. Ông chồng ăn miếng ngon vào miệng như thấy nở gan nở ruột, nhìn vợ
mà thấy đẹp hơn. Ờ, ra từ hôm Tết đến nay vợ chồng túi bụi, người thì lo đi lễ,
người thì lo tiếp khách, vợ chồng quên mất cả nhìn nhau. Đến hôm nay, hóa vàng
tiễn các cụ về rồi, ngồi nhởn nha thưởng thức món hẩu lốn do vợ làm, vừa lúng
liếng nhìn vào mắt vợ - ờ nhỉ, sao hôm nay má hồng thế, mà con mắt đen rưng rức
thế? Thì ra vợ nấu được bát hẩu lốn ngon, làm được cho chồng xứng ý, cũng thấy
cõi lòng hớn hở, vì được vui cái vui của chồng.
Món hẩu lốn, tổng hợp của các món ăn ngon ngày Tết, còn là thành
tố của tình yêu gia đình nữa. Ngày Tết, ăn hẩu lốn tức là con cháu thừa hưởng
kết tinh các món ngon bày lễ do người chết còn để lại cho người sống; giữa
người sống với người sống, món hẩu lốn xiết chặt tình thân yêu lại với nhau vì
bố cũng như con, chồng cũng như vợ, thưởng thức món đó đều chung một tâm sự như
nhau là không thể có món ăn ngày Tết nào “lâm ly” hơn thế.
Bao nhiêu chất ngấy của thịt kho tàu, chân giò ninh, chả gà, giò
thủ... nấu chung trong hẩu lốn đã biết đi đâu mất hết, mà nước dùng của nó lại
có thể thanh như vậy? Đó là một bí quyết chưa ai khám phá ra. Chỉ biết rằng ăn
một bữa hẩu lốn như vậy thì lòng người ta hình như cũng dịu hiền đi, chồng
thương vợ, vợ yêu chồng, đến khi có họp nhau lại rút bất hay đánh tam cúc thì
cười vui ra phá, chớ không có sự càu nhàu, trách móc ‘ ôi.
Về tối, mưa xuân lún phún ở trên các chòm cây. Gió heo may rì
rào giục người ta đóng cửa, đi nghỉ sớm. Sắp thiu thiu ngủ rồi, chồng hãy còn
nhớ đến bát hẩu lốn buổi chiều bốc khói lên nghi ngút ở bên cạnh nồi cơm gạo mễ
trì thổi vừa vặn, hạt nào hạt nấy cứ óng như là “con ong”. Cải xanh, cải cúc và
rau cần non, vừa tái, nhai vào sậm sựt, ngọt lừ, đến bây giờ dường như vẫn còn
để lại một dư vị nơi khẩu cái cùng với cái ngát thơm của thìa là... Và tự nhiên
lòng mình thấy phơi phới thương yêu - yêu thương người vợ bé nhỏ, biết đón
chiều ý thích của người chồng không muốn mâm cao cỗ đầy, chẳng thiết nem công
chả phượng...
Tiếng cười ở bên cạnh vọng sang cho biết rằng hội tam cúc ở nhà
bên vẫn chưa tàn. “Đây, kết nhất bộ nhị đây”, “Tôi xe pháo mã”, “Có ai có pháo
không, không có, mã tôi ăn đây này!”
Nhìn ra ngoài thì cành đào cắm lọ in bóng lên tường lung linh
như một bức tranh thủy mạc Tàu. Gió lay động bức màn the. Về khuya, người chồng
cảm thấy lạnh hơn, nằm sát lại với vợ thêm chút nữa. Người vợ mỉm cười trong
bóng tối và cảm thấy lòng mình nở hoa. Chồng khẽ thủ thỉ vào tai vợ:
- Đến mồng bảy này, nhà làm lễ khai hạ, mình làm hẩu lốn ăn nữa
nhé!
- Vợ, như chợt nhớ ra điều gì, đập khẽ vào má chồng:
- Thôi, quên mất rồi, mình ạ. Em cứ thấy thiếu cái gì mà không
tài nào nghĩ ra. Thì ra hôm nay hẩu lốn của nhà quên mất món đậu phù trúc rồi:
tiếc quá! Có món đậu phù trúc, còn ngon nữa!
- Ờ phải. Đậu phù trúc, cái màng mỏng ở trong thân cây tre, nấu
với hẩu lốn thì tuyệt diệu.
- Hẩu lốn có đậu hòa lan, cải cúc, cần, thìa là mà chưa có đậu
phù trúc thì vẫn chưa hoàn toàn. Đến hôm ấy, mình nhớ nhắc em đấy nhé!
* * *
Đêm xuân rải bóng xanh lên chăn nệm của đôi lứa thương nhau. Màu
thời gian tim tím, hương mùa xuân thanh thanh.
Ở nhà bên, tiếng cười nói vẫn giòn tan, nhưng ở bên này, viễn
ảnh của một bữa “long vân khánh hội” có đậu phù trúc đã mặc nhiên tạo thành một
thế giới mơ màng kỳ lạ: chỉ có hai người nằm im lặng không nói gì, mà là cả một
thế giới hương hoa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét