Đã lâu lắm rồi, từ ngày ra thành học cấp hai, cấp ba cho đến đại học, ít khi nào tôi nghe được tiếng gà báo thức hoặc tiếng gáy yên ả giữa trưa hè.
Đừng nghĩ rằng tiếng gà gáy hay tiếng chim hót là thứ âm thanh vô tình! Không đâu, tiếng gà không những làm động đến tâm thức chúng ta mà còn đi vào thơ ca như một điệu ru buồn:
Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương.
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương.
(Ca dao Huế)
Tiếng gà gáy báo hiệu cho một ngày mới và nhắc nhở bà con nông dân đã tới giờ ra ruộng:
Lao xao gà gáy rạng ngày,
Vai vác cái cày tay dắt con trâu.
Vai vác cái cày tay dắt con trâu.
(Ca dao)
Một hôm có dịp về quê ngủ lại qua đêm, tôi vô cùng hạnh phúc khi nghe thấy tiếng gà đập cánh rồi vươn cổ cất tiếng gáy vang, giọng đầy kiêu hãnh. Đây không phải là tiếng “Xao xác gà trưa gáy não nùng” như nhà thơ Lưu Trọng Lư đã từng viết về một tình quê tha thiết, mà là tiếng gà yên ả, thanh bình gợi lên bao kỷ niệm thân thương của một thời thơ ấu.
Trong ký ức xa vời của tôi, hồi còn học tiểu học, sáng nào cũng vậy, khi cả nhà còn đang yên giấc thì tiếng gà bất chợt lại vang lên, tiếng gáy mạnh mẽ, khỏe khoắn, như biểu dương khí thế làm ai nấy cũng giật mình tỉnh giấc. Riêng đối với tôi, tuổi thơ qua đi đã mang theo nhiều kỷ niệm êm đềm của một miền quê yêu dấu, trong đó có tiếng gà trong sương sớm vừa là một chiếc đồng hồ báo thức, vừa làm cho tôi phấn khích, sẵn sàng đón nhận một ngày mới với nhiều niềm vui mới.
Vào những sáng tinh mơ, lúc đầu chỉ một hai tiếng gà gáy làm phá vỡ cái không gian im ắng, tiếp theo là tiếng gáy của những chú gà hàng xóm nối đuôi nhau hưởng ứng. Chốc lát, cả đầu trên xóm dưới đều rộ lên những tràng âm thanh vừa trầm hùng, vừa ngân nga, lảnh lót hòa cùng với giọng trong trẻo, cao vút ó…o… giống như một hợp tấu đón chào bình minh vô cùng tươi đẹp. Sau đó là những đàn gà vịt, heo, chó bắt đầu lững thững ra sân, tạo nên một góc hồn quê mộc mạc và hết sức thanh bình.
Giờ đây, nhiều người sống xa quê, sáng sớm không còn được đánh thức bằng thứ âm thanh quen thuộc êm đềm như tiếng gà gáy, tiếng chim hót mà thay vào đó là tiếng đồng hồ báo thức, tiếng động cơ hoặc loa phóng thanh công cộng. Ai đã từng sống ở miền quê mến yêu mới cảm nhận được tiếng gà gáy thân thương và trìu mến biết nhường nào! Chính cái âm thanh quen thuộc ấy, dù là ban trưa, chiều hay sáng sớm cũng đã dội vào tâm thức chúng ta bao nỗi xao xuyến bồi hồi.
Xã hội phát triển đã làm thay đổi mọi thứ, bao cuộc sống vội vã đời thường đã làm cho không ít người trong chúng ta dần dần vô cảm với tiếng gà. Tiếng gà đã dần dần đi vào miền cồ tích, vào ký ức xa xăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét